Cô đón taxi rời đi trong tích tắc. Nắm chặt 9 ngực cô lúc nào cũng vậy cô luôn là là người phải ra đi. Số phận cô không có chỗ cho hai từ:” Ở lại” cô không có cơ hội đó..2 giờ sáng cô chạy vội vàng vào bệnh viện, thấy con nằm đó nhắm đôi mắt lại tay đang truyền dịch tim cô như ngàn nhát dao đâm vào…
– Khải An… Khải An ơi…mẹ… mẹ là người mẹ tồi tệ nhất, mẹ…mẹ tệ quá. Sao mẹ có thể bỏ con như vậy, sao lại như vậy? Mẹ ác lắm đúng không?
Cô oà khóc ôm con vào lòng, đôi bàn tay bé tí đã phải chịu mũi kim hành hạ nắm tay, chân con, nhìn con thật kĩ…
– Cháu cũng đỡ rồi, lúc tối nóng sốt mẹ không biết phải làm sao, mẹ suy nghĩ lắm mới gọi cho con…
– Sao mẹ không gọi con? Mẹ biết cảm giác của con như thế nào không,con không muốn đi học nữa con chỉ muốn ở lại với Khải An thôi…
– 2 giờ sáng rồi Vy,mẹ biết con đau lòng, nhưng…
– Ngày xưa mẹ nuôi con sao? Có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo, có muối ăn muối…con và em vẫn lớn khôn, gia đình ta vẫn hạnh phúc…sao ba mẹ cứ nghĩ không học sẽ chết chứ.
Cả đêm cô cứ giật mình vì xót con, cứ con cục cựa là cô bật ngồi dậy.Sáng giật mình dậy điện thoại cô quá trời cuộc gọi nhỡ của Linh…
– May đi đâu vậy? Từ đêm hôm qua vậy Vy?Vy có việc gì sao không nghe máy của tao?Vy Vyyyy….
– Tao có việc đột xuất về nhà, mày nói với 2 bác một tiếng giúp tao nhé, vội quá nên tao chưa báo cho ba mẹ mày biết!
5 ngày sau con cô được xuất viện cô không muốn đi học nữa, Ái Linh liên tục gọi cho cô, cả Dương Chí Trung nữa, nhưng cô tắt điện thoại,cô không muốn bất cứ ai làm phiền cuộc sống của cô…cô bỏ hết,không muốn rời xa con phút giây nào nữa…
– An…gần 1 tuần rồi…
– Ý mẹ là sao mẹ?
– Bài vở trên đó…con…
– Con nói là con không học nữa mà, mẹ đừng ép con!
– Con đừng giận quá mất khôn, trẻ con đứa nào cũng bệnh. Cho dù con ở đây hay ở đâu nó bệnh là bệnh. Con đừng trách bản thân nữa!
– Mẹ muốn con đi chứ gì? Mẹ cũng là mẹ…xa con mẹ cũng nhớ con mà!!
Biết không khuyên được cô lúc này mẹ lặng lẽ bước ra ngoài. Ôm con vào lòng nhìn con ti mẹ…
– Mẹ đã gặp lại ba con…ba Minh của con đó biết không?
– …( mắt vẫn long lanh nhìn em)
– Ba con không thể ở bên con được, không biết sự hiện diện của con trong cuộc đời..tội nghiệp con trai của mẹ…
Cô chợt nghĩ…chẳng lẽ cô buông tay anh? Tại sao không cho Khải An biết ba mình là ai? Nếu làm như vậy chẳng phải cô mới tàn nhẫn với con sao?
Ôm con vào lòng…đã đến lúc cô phải mạnh mẽ kiên cường đối diện với anh. Biết là sẽ có nước mắt, sẽ có máu đổ, con đường sắp tới có thể làm tan nát đôi chân nhỏ bé của cô…đã đến lúc cô phải sống vì cô và con rồi, không thể nào cứ mãi sống trong vỏ bọc cũ được nữa, cuộc đời mình không tự mình quyết định…hạnh phúc không tự mình nắm lấy…thì không ai mà tự mang lại cho mình được nữa..
– Nhất định kể từ hôm nay, bằng mọi giá cô phải kéo anh về bên cô. Cho dù có đau đớn bội phần cô vẫn cam tâm mà chấp nhận..
Tối đó…cô ôm con ngủ say giấc, ngủ thật ngon vì ngày mai cô phải rời xa con rồi.phải tìm ba về cho con cô cho con cô 1 một gia đình đúng nghĩa!
– Mẹ…8 giờ con sẽ lên lại Thành phố C!
Đang ăn sáng mẹ trợn mắt nhìn cô, tay bà cầm đũa khựng lại…
– Con làm sao thế? Có bình thường không?
– Con đang nói nghiêm túc mà, con sẽ đi học đến nơi đến chốn!
– Con nói thật hả Vy?
– Con quyết định rồi! Con sẽ đi tìm ba cho con con!
Thả đôi đũa xuống bàn cô vào xếp gọn quần áo vào vali, việc học hành công việc bị bỏ dở chậm một ngày thì càng khó khăn nữa…Rời xa con lần này cô bớt buồn rồi, cô cũng dần chấp nhận được hoàn cảnh bây giờ.
1 giờ chiều về đến nhà Ái Linh..
– Sao mày không đi luôn đi, tao rất giận mày đó…
– Ba mẹ mày có trách gì tao không?
– Có…nói mày đi đâu làm gì cũng không nói rõ…
– Rồi mày có nói giùm tao không?
– Rồi rồi..! Nhưng mà nè…Chí Trung tìm mày loạn lên đó!
– Sao lại tìm tao?
– Anh ấy nói chỉ có Nhã Vy mới làm được việc anh ấy cần!
– Sắm thư ký làm gì?
– Nói dậy cũng không hiểu, mày phải chấp nhận sự thật là Chí Trung thích mày chứ!
Ái Linh nói gì vậy? Chắc khùng rồi..cô đi lại cất đồ định bước vào tắm thì lại nói tiếp…
– Nè Vy…ngày mai mình không có lịch học đâu, nhưng mà tao sẽ đi xa 2 ngày đấy!
– Hai ngày? Mày về quê hay đi đâu?
– Đi công tác…công ty mình đi khảo sát dự resort cho bên chủ đầu tư đó không phải ai cũng được đi đâu…
– Ở đâu?
– Thành Phố F…!
Sáng hôm sau 2 cô lên công ty, nghe nói chiều nay công ty lên lịch đi công tác…đang loay hoay đánh máy văn bản hợp đồng thì ai đó quăng tập hồ sơ lên trước mặt cô…
– Nè Vy…6 giờ chiều em và Ái Linh có mặt tại sân bay cùng đoàn công ty đi công tác nhé!( là chị thư ký)
– Ủa, em cũng phải đi hả chị???
– Đúng rồi!
– Nhưng em chỉ là nhân viên thực tập thôi mà chị?
– Uh thì đúng là nhân viên thực tập nhưng là yêu cầu của Dương tổng nha em!
– Dạ…dạ…!
Thế là sao đây cô cũng chẳng muốn đi đâu hơn nữa định ở nhà xem thêm chương trình học ở trường nhưng biết sao được người ta là cấp trên mà cô phải nghe theo thôi…
Vậy 6 giờ hai cô cũng phải có mặt ở sân bay!
– Thích quá huhu…cái điều tao ao ước từ lâu cuối cũng đến…
– Mày ước gì?
– Thì tao ước đi làm gặp gỡ nhiều người, có nhiều mối quan hệ như vậy nè may quá có mày đi chung nữa haha…
– Mày ước đi để gặp trai thành đạt chứ gì?
– Uh…hiểu tao đó! ( Linh đá lông nheo rồi đá chân cô)
– Á…đau con này…nhưng mày nên nhớ 1 điều nhé!
Bỗng con Linh đang tươi cười nó khép môi lại, mặt nó khó hiểu thì thầm vào tai cô…
– Nhớ gì hả, nhìn mặt mày tao thấy không vui rồi đó!
– Nên nhớ nhé trai thành đạt có 2 loại: 1 là đã có vợ, 2 có thể là độc thân thật nhưng tất đều cả có lý do!
– Mày triết lý vậy Vy?
– Và nên nhớ…tìm hiểu cho kĩ hãy tiến tới, và đặc biệt đừng đại dột quen mấy anh có vợ rồi nhé, đừng làm con giáp thứ 13!
– Vì sao??? ( nó khó chịu nhìn cô)
– Vì con giáp thứ 13…không bao giờ có được hạnh phúc đúng nghĩa!
Cô thấy khoé mắt và sóng mũi cay cay cô vội vàng né sang hướng khác sợ Ái Linh thấy…
– Sao vậy…mày khóc à?
– Tao không sao… đến giờ rồi lên máy bay thôi…
Đoàn công ty đi 15 người…nhưng chỉ có cô Linh là không có chức vụ gì quan trọng. Linh cứ một mực là Dương Chí Trung thích cô, nhưng linh cảm của cô cho rằng trong mắt Dương Chí Trung đang ẩn chứa điều gì đó chứ không phải là thích cô…!cô bắt đầu cẩn trọng hơn. Đàn ông tuổi này quá từng trải và kinh nghiệm đầy mình…gái thiếu gì tại sao lại để ý một con như cô? Nực cười!