Anh hạ kính xe xuống gió biển thổi vào làm cô thấy lạnh men say trong người khiến cô mạnh dạn hơn, thấy mọi thứ đều trở nên dịu dàng trong không gian ấy. Cô ngồi thẳng lưng lộ đường cong phần eo bởi chiếc váy hở lưng, ngước mặt lên cao vén tóc đang bay bay trong gió, thân thể cô lúc ẩn
lúc hiện trong ánh đèn xen kẽ bên đường gió thổi đến đâu lạnh đến đó cô đưa tay xoa xoa hai vai rồi lên hai bên má…
– Lạnh quá…anh…ơi!
– Chết mất!!! ( bỗng anh lên tiếng)
– Anh nóng lắm sao Minh.? Anh thấy nóng nhưng sao em lại thấy lạnh nhỉ?
– Uh..người anh đang nóng đến phát điên lên rồi!!! (Giọng anh khàn khàn đầy bí ẩn)
Cứ chạy được một lúc anh lại quay sang nhìn cô rồi thở dài…cái kiểu thở nghe uất ức mà không biết phải làm sao. Xe chạy về phía hướng biển dọc theo con đường vắng ánh điện mất dần đi chỉ còn một màu đen trước mắt…bất chợt anh rẽ vào một hướng khác chạy sâu vào hàng cây phía bãi biển…rồi thắng gấp xe lại.
– Xe bị sao hả anh? (cô giật mình nắm tay anh)
– Xe không bị gì cả nhưng người đang bị tổn thương tinh thần nhiều lắm rồi!
Anh quay lại nhìn cô ánh mắt âu yếm đưa tay sờ nhè nhẹ lên má cô, cô bối rối vội đưa mắt nhìn hướng về phía khác, hành động rất lạ nó làm tim cô đập nhanh…
– Mặt…em.. dính gì hả anh?
– Lại còn 2 má ửng hồng, em làm anh không thể tập trung lái xe được, mặc dù anh đã cố nhưng không được nữa rồi Vy Vy à….
– Rồi…rồi sao anh?
– Anh không muốn ai chăm sóc em ngoài anh, không muốn nhìn thấy bất cứ thằng đàn ông nào nhòm ngó đến em, là anh đang ích kỷ vì yêu em? (Anh nói trong hơi thở gấp gáp)
Cô bắt đầu thở mạnh run rẩy trước anh, cô muốn làm nhiều thứ hơn thế nhưng không phải trong xe, cố kìm nén ham muốn khi bên anh. Cô cố tình treo chân anh 2 ngày trước khi đi vậy mà khi qua đến đây cô lại phải là người gục ngã trước anh. Tay anh chạm vào lưng cô làm cô co người lại vì cảm giác lạ lẫm ấy…Hôn anh trong men say, bàn tay anh cứ lân la tấm lưng mỏng manh làm cô dần dần tự nguyện nép mình vào anh mà không muốn dứt ra…
– Khải Minh…mình về nhà thôi anh (cô nắm vai anh)
– …..
– Em muốn về nhà em…sắp..sắp không chịu đựng được nữa… Khải Minh thương em với! Mặc kệ lời cô nói anh bấm kính xe lên, tay với lên tắt đèn bên trong, mỗi chạm môi anh nói…anh dụ dỗ cô…
– Sẽ không ai thấy chúng ta ngồi trong này đâu, em đừng cầu xin anh nữa Vy Vy, đến anh anh còn không biết anh phải làm sao nữa, chưa bao giờ anh thấy mình bất lực khi ở bên em lúc này..!
– Vì sao…?
– Vì em chiếm hoàn toàn tâm trí anh rồi…!
Anh bắt đầu nắm vai kéo cô lại gần về phía anh…
– Lên đây với anh nào Vy Vy….!!!
– Lên…đâu…anh? ( mắt cô tròn xe nhìn anh)
Anh cứ thế mà kéo cô lên mà không nói thêm lời nào…
– Khải Minh…đây là Maldives không phải thành phố C!
Anh 2 tay tốc cái váy cô lên nhanh đến mức cô không kịp giữ tay anh lại, hai chân cô giang rộng ra ngồi trọn vào lòng anh trong chiếc xe đậu bên đoạn đường vắng. Bàn tay anh chạm đến quần lót làm cô giật mình nắm tay anh lại..
– Tại sao hôm nay em lại mặc màu đỏ?
Anh thì thầm trong tai cô, tay kéo chiếc quần lót cô mạnh đến mức hằn lên cả da thịt.
– Em…là vô tình, chứ em nào có để ý nó là màu đỏ đâu.?
– Vô tình sao Vy Vy? Em đã có ý định từ lâu rồi phải không? rõ ràng là em khiêu khích anh mà. Vậy thì em sẽ bị trừng phạt!
Cô cố gắng nắm chặt tay anh để giữ cái quần lót ren đỏ do em cố tình chọn hôm nay…là em chuẩn bị cho tối nay, trên chiếc giường ở khách sạn 5* chứ không phải trên xe ấy vậy mà…
– Á Khải Minh…đừng anh…đừng làm vậy(Cô kêu gào bất lực)
Lúc này anh ham muốn lên đến đỉnh điểm, đến mức không còn điều gì có thể cản anh được nữa. Chiếc quần lót trên thân thể cô anh phũ phàng xé nó rách toang trong nháy mắt. Chỉ cần có điều gì ở phía trước cản trở anh chiếm lấy cô thì anh sẵn sàng tiêu diệt nó bằng mọi giá…
– Sao anh lại xé nó hả Minh, sao anh gan đến vậy hả?
Một tay bấu chặt vào lưng cô đến trầy xước một tay anh cởi nút quần hơi thở gấp gáp đang nóng hừng hực như lửa đốt, anh nôn nóng vội vàng để chạm vào cô lần nữa…
– Đây là hậu quả của việc bắt anh nhịn rồi đối xử hững hờ với anh ở Thành phố C, anh cảnh cáo Vy Vy…đừng khiêu khích anh thêm lần nào nữa….
Hai thân thể chà xát vào nhau, chiếc váy cổ thuyền che đi phần ngực của cô vậy mà anh cũng tìm cách để có nó trong tíc tắc:
– Anh lại làm thân xác em in hằn những vết bầm, những vết trầy xước cho anh tạo ra… anh thích hành hạ thân xác em đến vậy sao Minh, biết bao nhiêu vết bầm rồi anh…
Hai tay anh từ từ buông dần xuống bóp chặt mông cô anh nâng nhẹ cô lên giọng trầm lắng sắp đứt hơi anh nói:
– Nhấc lên nào Vy Vy!
Cho đến khi anh ấn mạnh nó xuống, cái cảm giác đó nó dần dần làm cô tê dại, mắt cô nhắm dần lại cảm nhận tình yêu của anh đi sâu vào trong cô. Hơi thốn, hơi đau…nhưng cảm giác đau đớn này nó làm người ta phải tò mò khao khát để cảm nhận thêm sự đau đớn đó. Anh thì ham muốn đến tột độ, cô thì mặc cho anh mở đường dẫn lối cô đi. Men say trong cô trỗi dậy mãnh liệt hơn cô bao giờ hết, chủ động nhịp nhàng theo anh, chủ động cuốn vào nụ hôn với anh, đôi tay ấm áp của cô áp vào tai anh rồi nhẹ nhàng nói:
– Em thích sự liều lĩnh của anh…anh lạnh lùng, anh hành động bằng ánh mắt, rồi anh cuồng nhiệt xoáy em vào, làm mê mẩn không thuốc nào cứu chữa.
– Ưhm..ưhm Minh à nhẹ.. nhẹ…em đau…
– Ráng chịu em nhé…anh không thể kiềm chế được…
– Aaaaa….ưhm…
– Làm đi Vy Vy…anh thích em chủ động như thế, em có biết sung sướng đến mức nào không em?
Nhìn ánh mắt anh nhắm dần để cảm nhận cảm giác ấy, nhìn người mình thương yêu chết trong lưới tình của mình càng làm cô thỏa mãn và theo anh đến cùng. Tay cô chạm vào kính xe, cứ lấy điểm tựa rồi làm anh sung sướng. Cho đến khi thân thể bắt đầu nóng lên đến đỉnh điểm, toàn thân bỗng như không còn sức lực để phản kháng nữa…
– Phương Khải Minh…
– Anh…Yêu…Em…Vy Vy!. Chí𝙣h chủ, 𝗿ủ bạ𝙣 đọc ch𝘶𝙣g [ 𝑇R𝘶M𝑇R𝗨𝙔 𝘌𝑵.𝗩𝑵 ]
Mồ hôi cả 2 lấm tấm thi nhau ướt đẫm. Những lúc này lý trí đã bị con tim đánh gục không thương tiếc.Anh lấy tay vén tóc đang che môi cô, tay chạm nhẹ vào bờ môi run lên cầm cập vì anh…mặt anh tiến lại gần, mũi chạm mũi anh tiếp tục đe dọa cô…
– Đây chỉ mới là ngày đầu tiên ở Maldives thôi Vy Vy à!
Từng lời anh nói nghe như sét đánh ngang tai! Cô lấy tay che miệng anh lại, chỉ mới ngày đầu mà đã thế này, rồi ngày mai còn liều lĩnh đến mức nào nữa chứ?
– Không còn thời gian đâu anh, chúng ta phải nhanh đi thôi, đay là Maldives… là Maldives đấy….
Anh cứ cố tình ôm cô lại ghì chặt xuống, còn cô thì cố nhấc mông lên rời khỏi anh. Chiếc quần lót đã bị anh xé không thương tiếc rồi còn đâu?Cô kéo váy xuống ngồi ngay ngắn, lật đật bắt chéo chân lại vì sợ gió luồn vào trong…chắc chắn sẽ rất lạnh!