### Cô- Trần Khả Vy đang là sinh viên năm nhất trường đại học S của thành phố C. cô xuất thân là một gia đình không mấy khá giả nên cô phải vừa học vừa đi làm thêm để trang trải cuộc sống.. ấy vậy mà tiền lúc có lúc không.
Cô hiện đang ở 1căn trọ thuê cùng với 1nguoi bạn thân tên Lý Bội Trân.
– Vy Vy à…Mày biết hôm nay là ngày thứ mấy rồi không
– Ý mày là s tao k hiểu?
– Ngày 6 rồi đó..hazz
– Uk.. thì s
– Trễ tiền nhà 6 ngày rồi đó..mày vô tâm quá vậy…
– Ừ nhỉ.. tao vẫn chưa có tiền thôi thì sáng mai chuồn lên trường sớm đi
Thế là nợ tiền nhà gần 1tuan rồi vẫn chưa trả tháng nào cũng như vậy.. nghĩ đến ba mẹ ở nhà vất vả có khi chưa có tiền nên k gửi lên kịp cho cô thì cũng k thể nào hối thúc họ được..Bội Trân cũng vậy..haizz!
Cô k còn cách nào khác nên đành gọi cho mẹ.
– mẹ có tiền chưa?
– chưa mày ơi mới đóng tiền học cho e mày ráng cho mẹ mấy hôm nữa
– Dạ thôi, thôi mẹ lo cho e trước đi k sao đâu ạ
Rồi xong hết cách luôn giờ chỉ còn cách đi năn nỉ bà chủ thôi. thiệt là xấu hổ quá đi thôi..
Ngày hôm đó cô đi học đến chiều tối 7h giờ rồi mà cô k dám về nhà, đt thì quá nhiều cuộc gọi nhỡ từ chủ nhà trọ,e k dám về cứ lấp ló trước cổng k dám vào nhà, cô lấy đt gọi cho Bội Trân..
– Alo, mày về chưa vậy?
– Sắp nè…
– huhu, tao k dám vào nhà..
– haha, ok chờ tao chút t về rồi tính.
Đứng chừng 8h tối Bội Trân mới về tới,đứng đợi lâu muỗi cắn mệt gần chết.
– Giờ s đây m?
– Đi dạo đâu đó đi 11h đêm rồi về giờ đó bả ngủ rồi.
Ok.haha.thế là cô đi lang thang ra công viên đến 10h30 2 cô mới lò mò về.về tới đúng thật là bả ngủ thật rồi 2 cô ba chân bốn cẳng chạy nhanh vào nhà mở cửa phòng mà tay cô run run chọt chìa khóa hoài kh được.
Vào đc nhà vội vàng đóng cửa tắt điện.2 đứa đang nằm cười rút rít thì bỗng…
– Vy…Vy ơi, con có nhà kh?
– Thôi chết mẹ rồi…
– Huhu…s nãy thấy bả ngủ rồi mà m?
– Làm s t biết đc.
2 đứa cô cứ đẩy qua rồi đẩy lại, cuối cùng e cũng phải đứng dậy đi ra mở cửa…
– Dì ơi thứ 2 con gửi tiền nhà nha,do con hôm trước đóng tiền học rồi tùm lum hết..Dì…
– Ủa T đâu có đòi tiền nhà đâu?
– Dạ??
– Tao vào xem 2 đứa ăn ở ra s thôi…
Nói xong bà chủ nhà ngó nghiêng ngó dọc..bà bước vào trong nhìn xunh quanh Bội Trân nhát Chết nằm trùm mền 1 đống trên nệm..
– Trân.. bị s mà trùm mền v kh sợ chết ngạt hả con…?
– Dạ Trân Trân đang bị bệnh đó dì.
– Sáng mai m qua nhà dì nha dì có chuyện muốn nói..nghe k?
– Dạ… mà dì kêu con hay là Trân Trân ạ?
– T kêu m đó..
– À..dạ…dạ..
Tối đó cô trằn trọc mãi k ngủ đc k biết lại có chuyện gì mà bả gọi v.Sáng hôm sau cô tranh thủ vệ sinh cá nhân xong ăn mặc đàng hoàng 7h cô lò mò qua nhà bà chủ trọ…
Qua đến nhà thấy bà đã ngồi ở phòng khách chờ từ bao giờ rồi cô hơi hồi hộp chầm chậm đi vào nhà..
– Con..con chào dì
– Ừ..Ngồi xuống đi
Cô rụt rè lại bước lại ghế ngồi đối diện với bà ta..
– Khi nào thì trả tiền nhà đây
– À..dạ… tuần sau ạ..
– Làm gì tháng nào cũng thiếu tiền hết vậy?
– Tại gia đình con gửi lên k kịp ạ.
– Tại s k kịp?
– Vì nhà con nghèo..
Bà ta hỏi cặn kẽ cô luôn vậy đó, nhưng trong tình cảnh này buột cô phải trả lời thật thôi dù rất bực nhưng cũng chẳng dám phàn nàn phản kháng gì…