Nghe câu đó tim cô đập nhanh,cô không ngờ anh nói ra…cô cứ nghĩ tất cả sẽ được giấu kín,cô cũng không ngờ là bấy lâu nay cô ta đã viết đơn ly hôn nhưng anh không kí…anh chờ đợi cô ta, cho cô ta cơ hội,anh muốn quay về, phút chốc sao cô thấy đau lòng quá, đau khi biết điều đó, khi chưa biết thì lại mong…biết rồi thì con tim tan nát…cô và anh nhìn nhau,cô sắp khóc rồi..
Bội Trân bị chị giúp việc kéo đi ra khỏi cổng..cô định quay đi thì..
– Anh…..(Giọng Tuyết Liên nghẹn dần)
Cô ta chắc không tin vào những gì mình vừa nghe,đứng bất động 30s cứ nhìn anh…chưa bao giờ cô thấy cô ta tội nghiệp đến vậy…cũng chưa bao giờ đôi chân cô lại muốn quay ngược lối đi, muốn ra đi như lúc này, đáng ra cô nên hạnh phúc vì câu nói của anh nhưng sao lòng thấy nặng nề khó tả
đến mức vậy…
– Anh nói anh yêu Nhã Vy…? Anh…có biết mình vừa nói gì không Minh??? (cô ta khóc rồi)
( anh im lặng đứng đó)
– Anh có phải là Khải Minh không?
– …(anh cúi đầu xuống bất lực)
– Em biết anh hận em, mới nói ta những câu khiến em đau lòng, kể từ ngày đó…đến bây giờ…em nhận ra 1 điều, khi thấy anh thật lòng say đắm bên người khác tim em, tim em cảm giác khó thở lắm, nó nhói nhói, nó ít kỉ, nó khó chịu, từ đó đến giờ em chưa bao giờ có cảm giác này…thật ra, em…em yêu anh, nhưng vì em ko nhận ra…Mình làm lại đc ko?
(cô ta kéo tay anh)
– Yêu….?
Họ sẽ quay lại? Vậy thì cần gì đến cô?
Aaaaaa….cái cảm giác chết tiệt này, cái cảm giác như bầu trời sụp đổ trước mắt…bước tới cũng không được, lùi không xong….nhưng đứng đây liệu có làm em hạnh phúc?cô đang lan man trong suy nghĩ…Thì bất ngờ anh nắm tay cô kéo lại ôm chặt cô vào lòng…mặt cô lúc này úp vào ngực anh…chạm vào nhau nghe mùi thân thể nhau…cô xiết chặt bàn tay sau lưng anh…
– Xin lỗi em, nhưng tôi yêu Vy Vy rồi…yêu rồi, không thể dứt đc nữa…
– Anh điên rồi, điên rồi, anh không phải là Khải Minh ngày xưa nữa rồi…(Cô ta hét lên)
– Cứ cho là tôi điên đi…
– Chứng tỏ anh ham của lạ mê vì nó còn
trinh? Sạch sẽ? Anh thích bạo lực đúng không?Hay chỉ có nó mới đáp ứng nổi anh?
Cô ta như phát điên lên, lấy tay nắm tóc cô kéo mạnh xuống…
– Bỏ chồng tao con điếm tham vọng…bỏ ra…
– Á….(cô la lên vì bị kéo đau quá)
– Cô điên rồi… Trình Tuyết Liên, cô có dừng lại không? (anh càng ôm chặt cô)
– Chị đẩy người ta vào đường cùng, chị bắt người ta lựa chọn rồi đến khi mọi việc theo như ý chị, chị chửi em điếm này điếm nọ….( cô hét lên)
– Vy Vy… ( Dũng 1 tay ôm cô, 1 tay cố gỡ tay cô ta ra)
– Mày, con là con quỷ chứ sinh viên gì, sinh viên hả mày, tưởng mày hiền lành dễ bảo, tao không ngờ…mày có biết mày đụng vào gia tộc nào không?
– Em là quỷ nhưng tâm em lương thiện em không sống ác như chị…còn hơn chị mặt thiên thần nhưng lòng chị như quỷ dạ xoa…
Anh nhanh chóng ôm cô vào lòng quay lưng lại để né cô ta vì bây giờ cô ta lên cơn rồi…
– Người anh ôm là em không phải nó.Phương Khải Minh anh bỏ nó ra…cô ta liên tục cào cấu khắp lưng anh, cố nắm cánh tay anh ra khỏi người cô, càng kéo thì anh càng
ôm chặt cô vào lòng…
– Vy Vy…thương em…( anh nói)
Không hiểu sao nghe anh nói cô oà khóc…vì nghe ấm áp quá…anh cố bế cô vào nhà mặc cho cô ta níu kéo thảm thiết…Đúng là phũ, quá phũ với cô ta nhưng chắc chắn có lý do gì đó rất lớn anh mới tàn nhẫn như vậy…
– Tuyết Liên, cô về đi…cô đừng cố nữa…nghe tôi ( chị giúp việc)
– Không được,tôi mới là vợ Khải Minh tại sao chứ…
– Tất cả cô gây ra mà, đừng làm khổ thiếu gia nữa, tôi xin cô…
Anh bế cô vào nhà, lấy chân đạp cánh cửa
lại…Tiếng cánh cửa vang lên như tất cả đã chấm dứt…
– Em mới là vợ anh, em mới là vợ anh….(cô ta hét to)
Nghe câu này nhói tim, nghe như mình là con
giáp thứ 13 cướp chồng người ta vậy…anh bế cô thẳng lên phòng…cô vẫn còn nghe
tiếng khóc của Trình Tuyết Liên…lương tâm như bị chia làm 2 cảm thấy tội lỗi vô cùng.
– Tới phòng em…em tự đi…(cô nói)
– Vy Vy…em chọn đi, 1 là ở dưới 2 là ở trên…em chọn cái nào?
– Ở dưới? Ở trên???
– Phòng dưới hay phòng trên?
À cô hiểu ý anh rồi…1 là ngủ dưới 2 là ngủ với
anh…
– Nhưng em, em thấy em có lỗi quá..
– Em ngủ ở dưới mới là tội lỗi với anh?
Anh bế cô thẳng lên phòng,cô hít 1 hơi thật sâu…những cố gắng của cô, mạnh mẽ
của cô cũng đã được đền đáp…cô chỉ sợ những thứ cô hy sinh rồi không nhận lại gì, bây giờ chỉ cần bên anh là thế giới thật sự bình yên…anh đặt cô nhẹ nhàng lên chiếc giường êm ái…
– Anh…em…
– Hình như Vy Vy em bệnh rồi…(Anh sờ trán cô)
– Em…( lấy tay sờ trán)
– Em nằm đây, em chưa ăn gì phải ko?
– Em…ăn rồi…
Đừng xạo anh!
– Thật, anh đừng ra ngoài bỏ em lại trong phòng…
– Em nằm đây, anh đi nấu cháo cho em ăn…
– Anh nấu cháo???
Cô bất ngờ, Phương thiếu gia cúc xúc nấu cháo cho cô ăn luôn, làm cô nhớ trước kia còn ra lệnh bắt người ta 1-2 nấu cho bát cháo hành… hahaa
Anh thả cô ra vừa quay lưng ngồi dậy thì cô bật ôm anh sau lưng…cô nói nhỏ..
– Em ko muốn ăn cháo, em muốn anh được không? (cô đưa tay lên áo anh)
– Câu này nghe quen quen…em trả thù anh à?
– Em nói thật mà?
Suy nghĩ cho thật kĩ, ăn cháo bớt bệnh, còn
muốn anh thì bệnh càng nặng…em vẫn muốn anh…
– Em không ăn cháo…
Không biết ma xui quỷ hờn như thế nào coi dạn dĩ, cô muốn làm chuyện đó với anh…ôm anh, bên anh đôi cô không kiềm chế được,cô cũng là con gái mà?
Biết yêu rồi biết rung động và biết mùi trai rồi thì dễ gì không nghiện làm chuyện đó..