Căn hộ rộng tầm 100m nhìn xung quanh toàn rèm trắng treo song song nhau khắp phòng cứ xen kẽ nhau. Bước lên trước tấm rèm cứ nối đuôi nhau khắp căn phòng. Kéo được tấm rèm này cô lại càng tò mò phía trước là gì?Cô có lần theo sự tò mò không lối thoát bỗng cô giật thót tim….
– Đó là Phương Khải Minh??? ( tay cô nắm chặt rèm)
Anh đang đứng đó mắt đăm chiêu về phía ban công tay cầm điếu thuốc hít một hơi dài.
Đã từ rất lâu cô mới thấy anh cầm điếu thuốc trên tay.nhưng cái cô thấy mới sock toàn thân chỉ quấn 1 cái khăn trên người? Đột nhiên anh quay lại nhìn về phía cô..
– Chuyện gì đang xảy ra? Chuyện gì? Là sao?
Mình phải làm sao đây? (cô vừa nói vừa hồi hộp)
Anh chầm chậm tiến lại gần phía cô…ánh mắt tò mò của anh thôi thúc bước chân anh một lúc tiến lại càng nhanh cô nhón chân tháo nhẹ đôi giày cao gót vì sợ gây tiếng động…
Gió biển lớn lồng lộng theo ô cửa sổ rèm trắng bay khắp nơi trong căn phòng bóng dáng anh cứ lúc ẩn lúc hiện lúc rõ mồn một lúc lại xa xăm cô bước sang bên phải nhẹ nhàng nhón chân bước đi đến thở cô cũng sợ người ta nghe.Cô sock khi nhận ra rằng Dương Chí Trung đang xem cô như một món đồ trao đổi cho hợp đồng này cô không muốn tin vào sự thật!
– Là ai??? Nếu đến rồi tại sao không lên tiếng?
Anh đưa tay vén từng tấm rèm để tìm kiếm cô gái mà anh muốn biết, cũng là lúc cô đưa tay giữ chặt tấm rèm, chân run run là anh đang tiến lại gần, là người đàn ông đã từng bên nhau suốt năm tháng…vậy mà giờ đây gặp lại tim vẫn cứ rung động, vẫn đập liên hồi theo từng bước chân anh…nhìn dưới sàn nhà em thấy chân anh đang đứng đối diện cô…giữa 2 người chỉ là tấm rèm trắng mỏng manh bay bay trong gió…gió thổi rèm bay lất phất…
– Ruốt cuộc cô là ai? Tại sao mãi không chịu
lên tiếng…? (anh gằng giọng khó chịu)
Khải Minh vừa nói tay kéo mạnh tấm rèm ra dần dần trước mắt cô là thân thể ấy. Rất lạ mà rất quen rất gần mà lại rất xa.Mắt đối mắt nhìn nhau quấn quýt không rời. Mắt cô rưng rưng cô nhìn vào gương mặt anh…giống như đang cố kiếm tìm trên khuôn mặt ấy liệu có thay đổi sau suốt năm tháng xa nhau không?
– Tôi…là tôi…(cô lắp bắp nhưng cố nhìn về hướng khác)
– Cô là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây? (anh nhíu mày nhìn cô)
– …(cô đứng im bất động)Lẽ nào anh quên em thật hả Khải Minh???
– Trần… Nhã Vy??? (anh đọc tên cô nghe ấm áp đến ngạt thở)
Cô nhắm mắt cười nhạt nhẽo, giọt nước mắt lăn vội vàng trên má…
– Tôi tưởng anh mất trí? (cô nói)
– Mất trí? Chẳng phải cô là người đeo mặt nạ đen tối đó? Cô mặc chiếc váy đen lụa mỏng manh khoe ngực căng tròn? Phía bên phải của ngực cô đeo thẻ nhân viên có in tên Trần Nhã Vy??? (anh tiến lại xát mặt cô)
– Anh…?
– Hoá ra em là món đồ trao đổi…là mồi ngon cho những gã đàn ông khác? (anh quay đi cười lớn tiếng…)
Cái cách nói chuyện lạnh lùng, tàn nhẫn, như không quen biết làm cô đau đớn…
– Anh khác gì tôi? Anh cũng chỉ là thằng đàn ông đi đến đâu cũng phải kiếm cỏ dại, đi đến đâu anh cũng muốn hưởng thụ khoái lạc thân sung sướng, còn tôi thì đạt được mộc ân ái.Giữa chúng ta đâu ai thiệt hơn..
– Có thể cô không có trái tim còn tôi khác cô ở chỗ, tôi biết thế nào là đau là buồn tôi thích tôi làm, không thì không ai ép được tôi.Quan trọng, tôi không lừa dối bản thân tôi chưa từng 1 lần trong đời!
Khải Minh kéo mạnh tấm rèm lại che giữa cô và anh đôi chân cả 2 vẫn đứng đó. Là chúng ta đang dằn vặt nhau…chúng ta nói chuyện như những kẻ chưa từng một lần chạm vào nhau…
– Tôi muốn biết cảm giác của anh khi anh làm tình với những cô gái khác như thế nào? Có sung sướng như tôi từng cảm nhận ở anh không? Là tôi ngu ngốc…tim tôi đau khi nghĩ rời xa tôi anh cũng có thể hạnh phúc bên người khác!
– Tim em đau??? Em cũng có trái tim…
– Xin anh 1 lần xem tôi như những cô gái anh đã từng đi qua được không, chỉ 1 lần không có ngày gặp lại.
Bất ngờ anh vén tấm màn tay đặt phía sau đầu cô đẩy mạnh về phía anh..lẽ nào anh đã siêu lòng khi nghe cô than trách?cô nhắm mắt lại…cảm nhận được hơi thở của anh đang cận kề bên tai nóng hổi như lửa đốt…
– Tôi đã không còn cảm giác ái ân bên em nữa…!
Buông nhẹ ra,cô đau quá không dám mở mắt cô cúi xuống vội lấy tay che miệng không để khóc thành tiếng anh đang trả thù cô sao???
Kéo chiếc khăn trắng lộ nguyên thân thể cứng rắn như sắt đá…em khao khát ôm anh thật chặt từ phía sau…
Không ngờ anh từ chối em…Tay kéo lấy chiếc quần..mặc lấy chiếc áo cài nút vội vàng. Đưa tay lấy chiếc điện thoại trên bàn bước ngang qua cô một cách hững hờ lạnh lùng…
– Này Phương Khải Minh…là anh giả vờ hay mất trí? Anh có biết tôi từng là gì của anh không ( nghẹn ngào xen lẫn nước mắt)
Đang đi anh khựng lại…nghe tiếng thở dài nặng trĩu của anh.Rõ ràng là anh muốn hành hạ cô, muốn cho cô biết cảm giác bị từ chối nó thê thảm đến mức nào cũng có thể vì nỗi hận cô trong anh quá lớn đến nỗi anh chẳng thể nào tha thứ cho em!
– ….(anh thở dài nặng trĩu)
– Là anh giả vờ đúng không? (cô tiến lại gần anh)Hay anh thật sự không biết em từng là gì của anh? Hay anh mất trí thật? Nếu mất trí tại sao tối đó anh vô thức tìm em? Gọi đúng tên em?
– Tôi không có ấn gì về cô.Gọi cô vì thấy bảng tên cô đeo trên ngực sao?
– Đừng lừa dối bản thân anh có được không? (cô hét lên trong phòng)
Cô tiến lại gần định ôm lấy anh từ phía sau thì cánh cửa bỗng giật mở ra…
..,…