Đến nơi đoàn di chuyển bằng xe về resort gần điểm khảo sát của dự án bên chủ đầu tư. 10 giờ tối tới nơi…đang kéo vali đi vào sảnh chính lớn thì cô giật mình khi thấy bóng dáng người đàn ông vừa phớt ngang qua mặt cô cố dụi mắt 2-3 lần!
– Linh…nói cho tao biết…chủ đầu tư tên gì?
– Hả? Hình như là…Cái gì Minh ấy nhỉ? Tao chưa thấy mặt bao giờ….
– Minh…? (cô giật mình gọi)
– Uh…sao?
– Phương Khải Minh…
– A…đúng…chính xác!
Thế thì đúng rồi…có lần cô nghe nói nhà anh là chủ vài ba cái resort lớn có tiếng…Ngày hôm nay tại sao sắp xếp kiểu gì để cả 2 gặp gỡ trong hoàn cảnh này? Liệu vẫn còn duyên nợ…là cô nợ anh? Hay anh nợ cô?
Cả đêm cô hồi hộp khó ngủ đi lại mở cửa sổ hướng ra biển gió cứ lùa thổi bay mái tóc 2 mái dài đen láy đôi mắt 2 mí buồn sâu thẳm nhìn xa xăm biển trong đêm cảm giác buồn vô tận.Anh về đây tham gia bao dự án lao đầu vào công việc mà không nhớ về cô gái tên Nhã Vy sao? Không nhớ một chút gì về Vy Vy sao?
Hôm đó cô đeo mặt nạ…anh không nhận ra cô là thật? Nghĩ đến cái câu: ” Cô có phải là Vy Vy không?” Thì chắc chắn trong tim anh vẫn còn hình bóng của cô…chắc chắn!
– Ngủ đi con kia…giờ này khuya đứng cửa sổ, tóc đã dài đã đen còn chẻ 2 mái…lại còn gió biển thổi ù ù tóc bay bay không khác gì
ma trinh nữ…má ơi đi ngủ giùm con đi! (Linh vừa nói vừa mếu máo)
– Linh ơi…Linh à…mình là ma trinh nữ đây…Mình chết khi còn trẻ, vẫn còn trinh…hãy gọi mình là trinh nữa…Linh ơiii…(cô xoã tóc xuống mặt, giơ 2 tay ra phía trước chầm chậm đi lại gần phía Ái Linh)
– Mày là con ác ôn, mày là con quỷ không phải người.. mày là đứa độc ác… mẹ ơi cứu…
– Linh ơi…Linh ơi…..
Ái Linh khóc thật làm cô cười muốn xỉu,cũng may có nó làm cô cũng đỡ buồn…lúc nó khóc rồi nó ngủ gục tư thế ngồi làm cô cứ cảm thấy nó đáng yêu…
– Ngày mai khi đối diện nhau…không có chiếc
mặt nạ đen huyền bí..liệu anh có vồ vập ôm lấy em không? Có đau khổ khi thấy em không? Anh có tha thứ cho lỗi lầm của em khi em trót lỡ nói phá bỏ đứa con anh… Khải Minh à…đêm nay em không thể chợp mắt, em muốn được anh ôm vào lòng ngay lúc này! Em nhớ anh nhớ đến đau lòng!
Sáng sớm mới 6 giờ đang ngủ ngon lành thì tiếng Lâm Ái Linh vang vọng:
– Không được…không được…màu son nào đẹp? Màu nào đây? Tóc để kiểu nào đây…haizzzz..
– Màu đỏ cột tóc lên…(cô vừa nói vừa nheo mắt nhìn nó)
– Ừh nhỉ!! có Phương tổng cơ mà chủ đầu tư đấy…
Nghe đến anh cô giật mình ngồi dậy tỉnh cả ngủ!cô nhớ rồi..nhớ ra rồi, dự án hôm nay là của anh…
– Mày đã thấy mặt Phương Khải Minh chưa?
– À…chưa mà?
Cô chợt nhớ lúc xưa anh vào trường tìm cô rõ ràng Ái Linh thấy anh rồi nhưng sao?
– À…thì ra là vậy!
– Nghe đồn 3x tuổi đấy, nhưng độc thân!
– Độc thân??? (cô đứng dậy đi lại phía Ái Linh)
– Uhm…trên tay không đeo nhẫn, mặt lạnh lùng, khó gần, nói chuyện cộc lốc.
– À…sao biết rõ vậy?
– Nghe vậy đã thích rồi!
Ái Linh làm cô bất ngờ tiếp nó để ý Khải Minh sao? Mày đừng đùa như vậy Ái Linh?
– Tạo thích thì tao sẽ chiếm lấy cho bằng được!
Lại chuyện gì xảy ra nữa đây? Đừng để là Lý Bội Trân thứ 2 xuất hiện chứ…Linh ơi tao thật lòng không muốn điều tồi tệ nào đến với hai đứa cả. Đừng như vậy,cô sợ điều đó lại xảy ra cô sợ 1 lần nữa mất đi 1 đứa bạn tri kỉ!
7 giờ sáng toàn bộ mọi người tập trung ở phòng họp lớn được chuẩn bị sẵn bên cô 15 người ngồi ngay ngắn!cô ngồi mà mồ hôi liên tục lấm tấm trên trán hôm nay cô cột tóc cao, đánh tí son mỗi màu cam tự nhiên cô chờ đợi….
– Tới rồi…tới rồi Vy…( Linh đá chân cô)
Phía xa bóng dáng Phương Khải Minh dần bước tới…Vẫn là bộ âu phục sang trọng nghiêm túc ấy.Bóng dáng to cao bước vào tỏa sáng cả phòng họp. Nhìn anh rõ nét trước mắt…là người đã từng ôm ấp bao đêm mặn nồng, là người mang cô chạy trốn đến Singapore, là người mà cô đã gây tổn thương sâu sắc…
– Tao thấy quen lắm chắc chắn tao đã gặp ở đâu rồi (Linh nói nhỏ vào tai cô)
Được 10 phút anh đưa mắt nhìn về phía cô, cô cúi xuống mà tim đập liên hồi, không
có đeo mặt nạ đâu Nhã Vy chắc chắn Khải Minh thấy mày rồi! 1 tiếng bước ra khỏi phòng họp anh thản nhiên đút tay vào túi quần lấy cái gì đó ra đưa quản lý resort rồi đi thẳng ra khỏi phòng họp không một lần ngoái lại…tại sao lại vô lý đến mức vậy? Đã tận mắt thấy đáng ra phải tìm cô…nắm tay cô rồi la hét vì sao đổi xử với anh như vậy, tại sao mặt lạnh tanh như cô không hề tồn tại trước mắt? Cô quay đi theo bóng anh thì…
– Nhã Vy….( ai đó nắm tay em lại)
– Anh Chí Trung? (cô lắp bắp nói)
– 11 giờ em có mặt ở sảnh A, anh muốn em đi ăn với anh cùng khách hàng!
– Em á hả? Tại sao là em?
– Vì anh thích em đi cùng đơn giản là thế…
– Không được em có việc rồi…
– Anh là cấp trên của em, đây là mệnh lệnh ( Trung gằng giọng nói chậm rãi vào tai cô)
– Em…
– Không được nói với Linh…
Đồng hồ điểm đến 11 giờ trưa lòng cứ cồn cào đứng ngồi không yên, cạch cửa phòng mở ra làm cô giật mình…
– Chiếc váy trắng này Dương tổng muốn cô thay nó…tôi đợi cô bên ngoài! ( là quản lý)
– Váy này hả anh? Em…(cô nhìn thấy hở lưng toàn bộ)
– Dạ…này là ý của Dương tổng chứ tôi không biết!
Nói xong nó đi ra khỏi phòng đóng chặt cánh cửa chiếc váy màu trắng cực kì sang trọng để lộ vòng 1 một cách hững hờ…
– Mặc kiểu gì? Đi ăn với khách mặc thế này? anh ta có ý gì?
Đi qua rồi đi lại 10 phút em vẫn cầm chiếc váy trên tay mà không dám thay chiếc váy biết bao nhiêu người không chọn, lại chọn cô…còn không nói với Ái Linh?
Bỗng tiếng cửa phòng vang lên….
– Cốc.. cốc..cốc…
Cô biết là quản đúng 11h15 cô bước ra khỏi phòng cảm giác mặc vào người run run vòng nào ra vòng đó eo các kiểu,xoã mái tóc đen láy tô thêm xíu son như cách mà anh từng nói:
– Em không cần trang điểm gì nhiều, chỉ cần tô thêm xíu son môi là đủ đẹp rồi!
Cô bước đi theo quản lý, tay kéo nhẹ chiếc váy lên sợ bị vấp cô mỉm cười hạnh phúc khi nghĩ về những điều anh từng nói từng quan tâm,từng đối xử với cô.
– Là phòng này cô! ( tay quản lý nắm tay cầm cửa)
– Khoan anh…
– Trễ 20p rồi Dương tổng sẽ la tôi…
– Anh Trung đợi tôi trong đó?
– Dương tổng thông báo hẹn lịch đi ăn cùng đối tác mà? Cô muốn họ đợi một mình cô?
Lẽ nào là hẹn với anh? Chứ còn ai vào đây? Đây phải chăng là cơ hội để mặt đối mặt nhận ra nhau sau thời gian xa cách. Liệu ngày gặp lại con tim có còn rung động như xưa?
Đẩy nhẹ cánh cửa vào em bước vào trong cánh cửa phòng đóng mạnh ai đó đã chốt chặt cửa.
– Tại sao không thấy ai? Tại sao vậy? Đây là đâu?