Trong lúc nửa tỉnh nửa say còn mộng mị trong giấc ngủ cô thấy bóng dáng người phụ nữ đang ngồi bên cạnh giường nhìn cô, tự nhiên cô thấy nổi da gà, sống lưng lạnh ngắt…trời ơi lẽ nào con gặp ma?
– Vy Vy…( đã vậy còn gọi đúng tên chết tiệt)
– Ai…ai vậy? (cô đáp)
– Mẹ đây…!
– Mẹ hả???
Cô từ từ lấy tay xuống, cố chớp mắt thật nhiều để nhìn cho kĩ dần dần gương mặt của người đàn bà trung niên một lần nữa hiện ra trước mắt….
– Bác…(cô khựng lại)
Tại sao lại là mẹ Khải Minh?cô cố gắng ngồi dậy nhưng đầu cô vẫn còn đau lật đật giở mền ra xem thì bộ đồ trên người đã được thay bằng bộ pijama trắng…
– Mẹ…(cô gọi mếu máo khi thấy mẹ anh)
– Nhã Vy…là mẹ đây! ( bà vuốt tóc cô)
– Tại sao con lại ở đây?
Cô nhìn xung quanh mọi ngóc ngách căn phòng quá đỗi quen thuộc!
– Cháu của mẹ… Khải An vẫn mạnh khoẻ bụ bẫm phải không con?
– Dạ…(Cô cúi đầu xuống)
– Rồi hai mẹ con những ngày tháng đó sống thế nào? Có tốt không, có thiếu thốn không? Con có hận Khải Minh không?
Lời nói của như xoáy vào tim cô làm cô đau nhói. Nghĩ đến con bây giờ cô nhớ nó đến vô bờ bến cô muốn đến bên con ngay tức khắc!
– Con…con biết có thể con đối xử làm mẹ buồn nhưng hãy hiểu cho con! Cảm giác đó con không quên được con phải đi thôi, không thể ở đây được.
– Con đi đâu??? Tại sao đi?
– Dạ con…vừa lúc nãy anh Nhật Nam cứu con bây giờ là mấy giờ mẹ?
– 23 giờ đêm…
– Dạ…con con phải dậy…
– Con biết con đã ngủ bao lâu rồi không?
– Dạ 2-3 tiếng…
– Con đã ngủ từ tối hôm qua đến tối hôm nay!
Con ngủ hơn 24 tiếng!
– 24 tiếng…
Đây là nhà anh rõ ràng hôm qua khi cô còn trồng cây si không một bóng người suốt thời gian từ khi cô sinh con đến giờ, từ lúc cô từ chối mẹ anh thì đây là lần đầu tiên gặp lại mẹ anh,không thể trách bà được, vì tất cả là do cô, cô từ chối bà từ chối trở về bên con trai bà. Mặc dù bà tận tâm đến chùa, đón mẹ con cô nhưng vì cô thương con, vì sợ hãi cuộc đời này nên không thể theo bà. Vì…còn đau khổ con trai bà nên không thể tiến tới một cách bất chấp mà bỏ quên tất cả!
Cô ngồi dậy vừa đặt chân xuống nền nhà thì mẹ anh lên tiếng:
– Vy à…đã đến lúc con phải sống vì bản thân con và con con. Nếu ngày hôm nay con không tự cứu lấy con thì không còn cơ hội nữa đâu!
– Là sao hả mẹ?
– Khải Minh và Tuyết Liên…
– Sao mẹ???
– Đã chính thức ly hôn!
– Chính thức ly hôn? (cô bất ngờ ngước lên nhìn mẹ anh)
– Con có biết những ngày tháng nó qua Singapore từ bỏ con con trai mẹ nó đau đớn đến mức nào không? Nó yêu con thật lòng mà Vy xa con làm sao nó không đau được hả con? Nó giỏi hơn con một chỗ…đó là nó biết kìm nén nỗi đau của nó vào trong lòng. ( mẹ anh cúi xuống lau nước mắt)
– Con…
– Mẹ biết ngày tháng con mang thai, vượt cạn một mình mãi mãi con sẽ không quên được, con uất hận trong lòng. Nhưng con đau đớn mà vẫn có đứa con bên cạnh để con ôm ấp…còn nó…nhớ thương con nó vẫn phải một mình. Nó lao đầu vào công việc, nó làm bạn với từng gói thuốc lá. Căn phòng nó đầy vỏ rượu các loại, vỏ thuốc văng trên khắp sàn nhà…những ngày tháng đó mẹ chắc chắn nó đau đớn không thua kém gì con đâu…
– Vậy tại sao? Tại sao không một lần tìm đến con, chẳng lẽ Khải Minh không muốn gặp lại con dù chỉ một lần hả mẹ? (cô nhìn mẹ anh nói trong nước mắt)
– Chính vì nó yêu con nên nó mới không đối diện với con chưa bao giờ mẹ thấy nó ngồi tương tư ở một góc, nó thức khuya hàng đêm, râu nó mọc dài không cạo, có những đêm nó phát bệnh miệng luôn gọi tên Vy Vy…kể từ đây mẹ biết trong lòng nó vị trí của mẹ đã bị thay thế! Mẹ buồn nhưng mẹ chấp nhận…vì đó là lẽ thường tình mà mẹ không bao giờ thay đổi được!
– Mẹ ơi…giờ con phải làm sao? Làm sao để làm Khải Minh thôi hận thù con? Con phải làm sao??
– Con hãy làm theo tim mách bảo, con không cần theo cái bóng bất kì ai. Mà con cứ làm theo bản thân con muốn…Minh nó yêu con vì con dám đối đầu mà đến bên nó, yêu con vì con là cô gái mạnh mẽ, yêu con vì con sống thật với chính bản thân con mà không lừa lọc toan tính! Đây là cơ hội cuối cùng…cuối cùng!
– …Nhưng…
– Không còn thời gian đâu Vy, bây giờ nếu con không tự nắm lấy con sẽ hối hận suốt đời. Con sai chỗ nào con cứ sửa, con nhớ nó con yêu thương nó con cứ nói! Đến lúc gia đình mình đoàn tụ rồi! Mẹ chờ tin con! Mẹ anh lau vội giọt nước mắt đang lăn trên má cô đứng dậy đi theo bóng dáng bà cô nắm nhẹ tay bà…
– Mẹ…vậy những năm tháng con sinh con một mình có bao giờ Minh về nơi đó không? Mẹ cho con biết với?Anh ấy có biết con đau khổ sinh con cho anh không? Cho con biết với…
Bà đứng khựng lại ngước mặt lên trần nhà bà hít một hơi…từ từ rút tay ra khỏi tay cô…
– Nó vẫn lặng lẽ như thế…! ( bà nói trong nghẹn ngào)
Bà vội vàng đi ra đóng mạnh cánh cửa tai cô ù đi, tay cô tìm nơi để có thể đứng vững mà không gục ngã.cô khụy xuống tay bóp chặt lồng ngực đau đớn…
– Sao anh có thể làm như vậy được Khải Minh sao anh lại làm thế? Sao lại tàn nhẫn đến mức đó?
Cô khóc như một đứa con nít tại sao lại đau đớn đến vậy? Vậy là tất cả linh cảm của cô đã đúng, ngày lễ phật đản bóng dáng người đàn ông hoà lẫn vào dòng người ở chùa là đúng!
Vậy mà anh cố tình bước thật nhanh trốn chạy! Vậy mà anh đành lòng để cô gục ngã dưới bóng cây khi cô cố tìm anh càng cố trốn chạy! Cảm giác đứng nhìn cô đau khổ như thế có phải anh đau đớn hơn cô gấp trăm ngàn lần không? Lặng lẽ quan sát cô…lặng lẽ nhìn từ phía xa, nhưng anh thật độc ác, khi cô kiệt sức muốn một lần thấy anh mà cũng không được anh thật biết cách làm cô đau, biết cách làm tên anh khắc sâu mà không thể phai nhoà…!.