Trải qua trận kích tình bên nhau anh bế cô vào tắm rửa cho cả 2 rồi bế cô trở về giường anh ôm cô vào lòng, gục mặt vào lưng anh kéo vội tấm chăn phủ lấy hai người…anh nói:
– Đừng đi đâu hết Vy Vy…nằm ở đây với anh, bao nhiêu đau thương em trải qua anh thấy đủ rồi, đừng xa anh nữa, anh không chịu nổi cảm giác cô đơn đâu em…
– Anh thật độc ác…sao lại giả sắp chết, nỡ lòng nào lừa dối người ta để người ta phải đau đớn, khóc sưng cả mắt, dằn vặt lương tâm… em ghét anh, ghét anh!
– Nếu không muốn đau đớn, thì đừng tự ý mà bỏ đi nữa, nha em!
Cô quay người lại, nhìn vào mắt anh, nhìn nhưng cứ im lặng ngắm nhìn khuôn mặt của anh!
– Rõ ràng lúc đó, em thấy máu chảy rất nhiều tại sao, tại sao vai anh không một dấu tích? (Cô kéo vai anh vào đập mạnh)
– Vy Vy thông minh mà, sao lại không đoán ra?
– Anh làm như thế, thấy anh nằm trên giường bệnh liệu em có đủ tỉnh táo để suy nghĩ điều gì khác không? Anh nói đi…
– Anh là Mafia người của thế giới ngầm…súng đạn, các cách bảo vệ bản thân…nếu anh không vận dụng hết nó, có lẽ anh đã chết từ lâu rồi! Anh không muốn kể em nghe về công việc của anh là vì muốn tốt cho em không muốn em phải suy nghĩ nhiều làm gì mọi thứ đã có anh…(cuối cùng cũng chịu thừa nhận, mình là Mafia)
– Anh…lẽ nào anh mặc áo chống đạn à?
– Thông minh…(Anh xoa đầu cô)
– Vậy còn máu…hả? máu ở đâu?
– Máu thì có gì khó, một khi anh muốn thì làm sao mà chẳng được hả Vy Vy…?
Anh âm mưu tính toán còn ghê gớm hơn cô nghĩ, mọi kế hoạch đến cứu con, tính toán để làm cô điêu đứng.
– Anh biết Trình Tuyết Liên không bao giờ dám bắn vào đầu, cô ấy thật ra không ác như em nghĩ, tất cả anh đã vạch ra, anh biết chắc chắn có ngày cô ấy sẽ giành lại đứa con…vì cái hợp đồng ngày xưa! Anh tạo vết máu giả ở bên trong áo để phòng trừ nếu dính đạn cô ấy sợ hãi mà dừng lại. Mọi việc đã kết thúc rồi!
– Nhưng… Tuyết Liên cô ấy đã…
– Đó là cái kết quá đẹp rồi Vy Vy à…cô ấy được bên người cô ấy yêu đến ngàn kiếp. Cái đau khổ nhất trong tình yêu là không được sống bên người mình yêu..Em đừng dằn vặt bản thân! Mọi chuyện đều được ông trời sắp đặt rồi. Cũng như ông trời đã sắp đặt cho anh gặp em vậy!
– Có thật là tất cả kết thúc rồi không hả anh?
– Ngủ thôi em… Bảo bối của anh!
Nhắm mắt lại cảm nhận hơi ấm nơi con tim anh đã có một lễ cưới, đã có một đêm tân hôn như trong mơ. Và đã lâu lắm rồi, lòng mới an nhiên như thế. Không suy nghĩ, không dằn vặt, mà lòng bình an nhẹ nhàng cứ như mọi việc chỉ mới ngày hôm qua…em chìm vào giấc ngủ bên anh!
Ánh sáng le lói qua khung cửa xen vào tấm kính khiến căn phòng đầy nắng vàng ấm áp, cựa mình dậy thì nhận ra anh đang ở bên cô, ôm chặt cô vào lòng như thưở ban đầu. Ngắm nhìn từng nét mặt anh tim cô dường như ấm lại. Đưa bàn tay có đeo chiếc nhẫn cưới ngón áp út hòa lẫn vào ánh nắng dịu dàng ấy, cô mỉm cười….
– Vy Vy giờ đã là vợ Phương Khải Minh anh rồi không phải giấc mơ đâu…! (Anh bỗng dưng lên tiếng làm cô giật mình)
Bất ngờ anh đưa tay lên, ngón áp út của anh cũng đeo chiếc nhẫn ấy, từ từ đan xen bàn tay vào tay cô rồi dần nắm chặt lại.
– Chúng ta…về Singapore thôi Vy Vy…anh muốn từ đây em và Khải An sống bên cạnh anh, đừng rời bỏ anh…VÌ ANH SỢ CÔ ĐƠN LẮM RỒI!
– Vê Singapore?
– Ngôi nhà bên Singapore không thiếu thứ gì, nó chỉ thiếu Vy Vy và con trai chúng ta thôi. Về bên anh nha em anh muốn ngôi nhà tràn ngập hạnh phúc, anh muốn được nghe tiếng cười của những đứa trẻ. Một gia đình nhỏ, nhưng một hạnh phúc to!
Đôi mắt rưng rung khi nghe từng lời anh nói, ôm nhau chặt vào lòng, cảm nhận hơi ấm bên nhau…chúng ta, đừng xa nhau lần nào nữa anh nhé…!
Muôn vạn người, nhưng ta lại yêu duy nhất chỉ một người…Đời lạ lắm, người nào làm ta đau khổ thì lại càng làm ta thương nhớ nhiều gấp bội. Dù có cách xa nhau đến tận cùng thế giới nhưng vẫn cứ nghĩ về anh thôi, thì em có thể vượt qua bao nỗi đau mà đợi chờ!
Con đường phía trước, cho dù có muôn vàn lối đi, cho dù bắt cô phải lựa chọn nhưng cô chỉ cần nhìn về phía anh, đôi chân anh bước về hướng nào thì cô sẽ dành trọn con tim về hướng đó. Cô cứ nghĩ rằng, lẽ nào cô chỉ là kẻ ĐẺ THUÊ…mãi mãi đứng sau cuộc đời anh, thầm lặng theo dõi cuộc sống của anh thôi sao?
“…Cuối cùng em đã…đường đường chính chính nắm lấy tay anh đến cuối con đường, không phải đứng sau lưng anh…mà là người song hành bên anh, cùng anh trải qua bao phong ba bão táp. Nếu anh buồn đau…trái tim em thắt lại, nếu anh hạnh phúc..lòng em hóa mây trời. Nếu anh coi em là báu vật của đời anh…thì anh mãi mãi là linh hồn của đời em, vì mất anh…em mất cả quãng đời còn lại…
“Vy Vy, em là Bình An của đời Anh!!!”
. Phương Khải Minh – Trần Nhã Vy.
THE END
Hoàn rồi, tung hoa!! Đi xem truyện khác nào~