– Vy Vy….( tiếng mẹ anh ngoài cửa)
Cô biết đã đến lúc phải đi, đồng hồ điểm đến 1h sáng…đứng dậy mà đôi chân chẳng muốn rời…
– Đến lúc đi rồi con..con để nó ngủ ngon đi… mấy năm rồi nó mới được yến giấc như vậy…
– Sao bác có thể làm vậy?
– Đi thôi con…trễ rồi…
– Bác ơi…bác không thấy tội con sao?
– Sao lại không được, bắt con ra đi khác nào bác làm con bác đau khổ, nó có đau khổ thì thân xác bác cũng như xẻ đôi…
– Vậy con xin bác…cho con ở bên anh ấy đi…con xin bác con đủ mạnh mẽ,con tin nếu bác cho phép con đến với anh ấy con sẽ đấu tranh đến cùng, bác muốn con làm gì con làm đó, nhưng con xin bác đừng bắt con xa anh ấy.tội nghiệp con Bác ơi…(cô quỳ gối nắm tay mẹ anh lay mạnh,cô đau đớn)
– Thế ba mẹ con chết và việc rời xa Khải Minh cái nào thê thảm hơn? Nếu nghĩ đến ba mẹ và đứa con thì đứng dậy và ra khỏi đây…nhanh!
Mẹ anh thay đổi thái độ từ mềm mỏng đến dứt khoát…hất mạnh tay cô ra chỉ tay phía ngoài cửa…
– Hôm nay ra đi không phải là mãi mãi chậm 1 phút giây nào là không còn cơ hội gặp lại nhanh…
Cô cố bám tay vào thành cầu thang…gắng gượng đứng dậy cô bước xuống càng lúc càng xa anh…càng bước ra khỏi nhà…cơn gió lạnh buốt tim…se lạnh cả da thịt…ngày hôm nay đã khác hôm qua rồi…cửa xe đóng lại rời đi trong đêm vắng…sao đối xử với anh vậy, rồi ngày mai khi anh tỉnh giấc chẳng thấy cô bên cạnh anh sẽ thế nào? Biết là đàn ông họ mạnh mẽ nhưng khi yêu rồi thì ai cũng đau như ai thôi….
Cô không cần biết họ đưa cô đi đâu…cô thẫn thờ trong đêm vắng,cô nghĩ:
– Chỉ là tạm thời xa nhau thôi…tạm thời chứ chẳng phải là mãi mãi, mày mới đi được 20 năm cuộc đời…chỉ là tạm thời thôi…không phải là mãi mãi…
Tay cô sờ bụng cười nhạt nhẽo cảm giác 1
mình thật không có gì diễn tả nổi…xa nhau bao lâu? 1tháng, 2-3 tháng hay 1-2 năm hay là mãi mãi…mẹ anh nói đúng chỉ có rời xa mới bảo vệ được ba mẹ và đứa con của cô. Đến mức tính mạng gia đình cô bị đe doạ thì cô không thể nào sống ít kỉ cho bản thân được..cô sao đấu sao lại Tuyết Liên?
Coi cầm điện thoại lên mà khóc nấc… không được nghe Vy ơi, chỉ cần nghe giọng nói đó sao mày cầm lòng được… không thể…
Nếu muốn gặp lại cậu Khải Minh tạm thời cô nên rời xa, đừng nghe điện thoại Nhã Vy…( tài xế nói)
– Nếu không nghe tội nghiệp anh ấy, em không thể!
– Nếu cô nghe là tội cho cả cô và cậu ấy…mọi việc đã được an bài, cô cứ làm theo…
Điện thoại reo lên lần nữa,Cô quyết định bấm nghe máy…
– Sao Vy Vy không nghe máy? Anh muốn ăn cháo do chính tay em nấu…
– Vy Vy em đi đâu?
– Hình bóng em ngập tràn khắp căn phòng, quần áo em bỗng biến mất, chuyện gì đã xảy ra? Anh bảo anh ngủ 1 chút thôi mà? Sao em không gọi anh dậy? Sao lại bỏ anh mà đi hả Vy Vy…
– ………( em biết nói gì đây hả anh?)
Tay cô bóp chặt lồng ngực, đau lắm rồi…đau đến chết mất thôi…cái cảm giác này còn hơn biết mình sắp chết…xe cứ chạy đi chở em về ngôi nhà ở ngoại ô thành phố, cô phải ở đây cũng không thể về nhà cô được, nếu về nhà họ sẽ giết cô mất, bắt cô bỏ đứa con…cô thu mình trong thế giới nhỏ bé…ngày trôi qua dài đằng đẵng…thẩn thờ trong vô vọng, tim cô thắt lại đau nhói…cô nhớ anh…
2 ngày trôi qua…Tối đến là khoảng thời gian tất cả nỗi buồn thay nhau lấn chiếm con tim…nhớ hờn trách, cô đơn, lạnh lẽo trong cái màn đêm cô độc…mưa cứ rả rít..Chỉ là đau đớn tạm thời thôi, rồi cũng qua, cũng qua thôi mà!Kéo rèm cửa sổ với tay tắt bóng đèn thì tiếng xe bóng đèn chói vào khắp phòng vì phòng cô ngủ bên trên…chắc là xe tụi vệ sĩ…cô vừa kéo mền thì:
– Vy Vy ở đâu…Vy Vyyyy ( giọng người đàn ông)
– Không có Nhã Vy ở đây, em xin cậu, cậu về nhà đi,nếu bà chủ biết sẽ giết tụi em.
– Tao là gì của tụi mày, mang người tao yêu ra đây,mang ra đâyyyyyy…
Cô ngồi bật dậy tim đập nhanh…chạy lại khung cửa sổ vén tấm màn…bên dưới chiếc xe vẫn bật đèn sáng chói…người đàn ông ấy mặc đồ đen, quần tây đen,sơ mi đen,giày đen…râu cũng đã dài hơn rồi…nhưng cho dù thế nào trong tim cô hình bóng đó vẫn hoàn hảo…nhìn anh đứng hiên ngang tay nắm chặt cú…mưa cứ lất phất trong đêm…cô muốn lao vào anh 1 cách bất chấp…
– Cậu em xin cậu, ai ai chỉ cho cậu ở đây, nếu bà chủ biết tụi em không sống nổi…
– Tránh ra, để tao yên…
– Ở đây có camera, bà chủ sẽ biết hết…
Thằng đàn em kéo tay anh, bất ngờ anh nắm cổ áo nó đấm liên tiếp vào mặt nó, máu mũi xịt ra đỏ cả mặt…anh nghiến răng điên tiết…
– Tao nói để tao yên…đứa nào cản tao lần lượt vào đây sống chết tao cũng giết từng thằng..đừng ngăn cản tao…
Cô biết anh còn bệnh, khuôn mặt anh nhợt
nhạt…đến đứng anh cũng chẳng thể đứng vững nữa…
– Về đi anh ơi, về đi…(cô lẩm bẩm)
– Đứa con chúng ta sẽ sống ra sao? Thân thể yếu đuối liệu em đủ sức 1 mình vượt qua để sinh con 1 mình, em đừng nghe mẹ anh, mẹ anh là mẹ anh, còn anh mới là ba con
em,anh mới là người em sống suốt đời…Em đừng trừng phạt anh bằng cách nay, nghe anh nói đi Vy Vy…1lần thôi em…
Cô chẳng đứng vững được nữa cô dựa vào tường từ từ ngồi bệt xuống đất,cô đau quá mà..cô bò tới cửa bước đi theo tiếng
gọi con tim cô, muốn ôm anh vào lòng…nhưng nếu bây giờ gặp anh liệu em có đủ quyết tâm rời xa? Ba mẹ cô, con cô,à chỉ là tạm thời…cố thêm chút nữa, chút nữa thôi, nếu bây giờ gặp anh đối diện trước anh thì làm sao buông?
Cô đứng dậy đi lại khung cửa đang mở hé đối
điện nhìn anh…dần kéo khung cửa lại… mắt nhìn mắt nhau chăm chăm không rời cho đến khi chẳng thấy bóng nhau được nữa…
– Vy Vy…em ra đâyyyyy, ra mà đối diện với anh,đừng trốn tránh anh, anh biết em khóc trong đó, ra đây với anh, ra đây anh cho em mượn tấm thân anh mà yếu đuối…Vy Vy…(anh gào thét trong mưa)
Cô đứng đó chân bám víu dưới sàn, lưng dựa
tường cô đau đớn hơn chết…anh đang sốt, trời đang mưa, liệu cứ đứng trong này trốn tránh anh ngoài đó cả 2 có bớt đau. Thà giữa chúng ta đừng có gì cả…chỉ là yêu thôi cô sẽ không đau đến thế này…nhưng anh ơi, mình có con với nhau nữa, con mình là tình yêu chân thật của 2người đến với nhau mãnh liệt không dối trá…là tự nguyện cô muốn vậy…nghe tiếng gào thét của anh cô chạnh lòng, chẳng lẽ khi yêu rồi anh xót xa sao? Sao được cho thanh họ lãnh rừng nhiệt ảnh xót xa đến vậy….