Tùng tùng tùng!
Tiếng trống nặng nề vang lên khắp núi, cũng như vang lên trong lòng quân lính.
“Lên”.
Phó tướng tiểu đoàn Thiết Hổ rút chiến đao, xông lên phía trước.
Trần Phượng Chí dẫn theo đội cận vệ áp trận ở phía sau.
Trên núi, quân Thổ Phiên cũng ồ ạt lao xuống như thủy triều.
Trần Nhuệ là một tư lệnh quân đoàn của tiểu đoàn Thiết Hổ, cũng là binh lính Đại Khang dẫn đầu xông lên phía trước.
Cha anh ta từng là cựu binh của tiểu đoàn Thiết Hổ nên từ nhỏ Trần Nhuệ đã tập võ, kỹ năng còn tốt hơn cả binh sĩ.
Tay phải vung đao liều mạng với đối thủ, tay trái móc ra một chiếc dao găm đâm vào cổ đối thủ. Nhưng anh ta còn chưa kịp rút dao găm ra, một tên địch khác đã nhảy ra từ sau lưng tên lính này, đá vào bả vai anh ta.
Trần Nhuệ bị đạp ngã nhào, nếu như không phải có đồng đội sau lưng kịp thời kéo lại thì anh ta đã lăn xuống núi rồi.
Sau khi bò dậy, đại quân sau lưng đã đến, anh ta không kịp kiểm tra xem mình có bị thương hay không thì đã bị đám người kéo chạy như điên về phía trước.
Vốn đã là kẻ địch không đội trời chung nên từ lúc bắt đầu, cuộc chiến đã trở nên rất ác liệt!
Đội ngũ hai bên như hai dòng nước lũ cuồn cuộn va vào. nhau văng ra từng đợt sóng.
Mỗi một đợt sóng đều được máu tươi ngưng tụ mà thành!
Chỉ là va vào nhau trong nháy mắt nhưng số lượng người chết của hai bên đã vượt quá trắm người.
Máu tươi chảy xuống dọc ngọn đồi, rất nhiều binh lính Đại Khang ngã xuống.
Nhưng lại càng có thêm nhiều người bước qua bọn họ, tiếp tục xông lên đồi.
Cách đó trăm trượng, Đại Tráng và Hầu Tử ngồi cạnh nhau phía sau một tảng đá lớn, nhìn trận chiến bên dưới.
Ở sau lưng bọn họ là mấy trăm nhân viên hộ tống cả nam lẫn nữ.
Nhân viên hộ tống nam đều mặc giáp đen.
Nhân viên hộ tống nữ cũng mặc giáp mềm làm bằng dây. kẽm.
Ngụy Đại Đồng phát hiện Kim Phi và Cửu công chúa đi ra ngoài một hôm, lúc về lại thiếu năm chiếc thuyền, chính là đưa bọn họ tới hạ lưu.
Dưới sự dẫn dắt của người địa phương, một đám người đi suốt mấy ngày, chịu nhiều đau khổ trong núi cuối cùng cũng mò tới một khe suối nhỏ phía sau núi Mao Nhi.
Sợ bị lính trinh sát Thổ Phiên phát hiện, còn chưa tới nơi, Đại Tráng đã gửi tin tức cho Kim Phi.
Đến khi Sanchi phái người rời đi, bọn họ mới dám tới gần núi Mao Nhi.
Cũng may tất cả đều thuận lợi, người Thổ Phiên đều bị thu hút bởi lũ sông Kim Mã và Mạnh Thiên Hải, hoàn toàn không hề chú ý tới bọn họ.
“Đại Tráng, bọn họ đánh nhau rồi, chúng ta cần phải ra tay chưa?” Hầu Tử xoa tay hỏi.
“Gấp cái gì, nhiệm vụ của chúng ta là chém đầu chứ không phải giúp Mạnh Thiên Hải đoạt dãy núi Mỏ Vịt”.
Đại Tráng nói: “Công chúa điện hạ đã nói rồi, nếu người Thổ Phiên không chịu nổi trong ba ngày, chúng ta cũng không cần giúp phá vòng vây.
Bây giờ Thổ Phiên chỉ còn lại hai ngàn người, thuộc hạ của Mạnh Thiên Hải còn hơn sáu ngàn người, nếu vẫn không đánh thắng, điện hạ nói sẽ để anh ta ta chết ở núi Mạo Nhi”.
“Ồ, vậy lúc nào thì chúng ta chém đầu?” Hầu Tử lại hỏi.
“Đợi chút nữa, đến khi mặt trời xuống núi đã”. Đại Tráng đáp.
Trên sườn dãy núi Mỏ Vịt, trận chiến vẫn còn đang tiếp. tục.
Hai bên giao đấu không có ranh rới rõ ràng, đánh thành một đoàn, trong địch có ta, trong ta có địch.
Thi thể và người bị thương liên tục ngã xuống đồi. Có binh sĩ của Đại Khang, cũng có binh sĩ của Thổ Phiên.
Nhưng nhìn chung, thi thể của binh sĩ Đại Khang còn nhiều hơn so với Thổ Phiên.
Trần Nhuệ rút chiến đao ra, lau vết máu trên mặt, ôm cánh tay trái mà thở dốc.
Anh ta không nhớ mình đã giết chết bao nhiêu tên địch, vì có những lúc anh ta chỉ giao đấu với đối phương một hai đao, sau đó tách ra ngay.
Anh ta cũng bị kẻ địch chém trúng hai đao, nếu không phải có nội giáp do cha anh ta để lại, nói không chừng bây giờ anh †a đã chết rồi.
Tiếng trống nặng nề vang lên khắp núi, cũng như vang lên trong lòng quân lính.
“Lên”.
Phó tướng tiểu đoàn Thiết Hổ rút chiến đao, xông lên phía trước.
Trần Phượng Chí dẫn theo đội cận vệ áp trận ở phía sau.
Trên núi, quân Thổ Phiên cũng ồ ạt lao xuống như thủy triều.
Trần Nhuệ là một tư lệnh quân đoàn của tiểu đoàn Thiết Hổ, cũng là binh lính Đại Khang dẫn đầu xông lên phía trước.
Cha anh ta từng là cựu binh của tiểu đoàn Thiết Hổ nên từ nhỏ Trần Nhuệ đã tập võ, kỹ năng còn tốt hơn cả binh sĩ.
Tay phải vung đao liều mạng với đối thủ, tay trái móc ra một chiếc dao găm đâm vào cổ đối thủ. Nhưng anh ta còn chưa kịp rút dao găm ra, một tên địch khác đã nhảy ra từ sau lưng tên lính này, đá vào bả vai anh ta.
Trần Nhuệ bị đạp ngã nhào, nếu như không phải có đồng đội sau lưng kịp thời kéo lại thì anh ta đã lăn xuống núi rồi.
Sau khi bò dậy, đại quân sau lưng đã đến, anh ta không kịp kiểm tra xem mình có bị thương hay không thì đã bị đám người kéo chạy như điên về phía trước.
Vốn đã là kẻ địch không đội trời chung nên từ lúc bắt đầu, cuộc chiến đã trở nên rất ác liệt!
Đội ngũ hai bên như hai dòng nước lũ cuồn cuộn va vào. nhau văng ra từng đợt sóng.
Mỗi một đợt sóng đều được máu tươi ngưng tụ mà thành!
Chỉ là va vào nhau trong nháy mắt nhưng số lượng người chết của hai bên đã vượt quá trắm người.
Máu tươi chảy xuống dọc ngọn đồi, rất nhiều binh lính Đại Khang ngã xuống.
Nhưng lại càng có thêm nhiều người bước qua bọn họ, tiếp tục xông lên đồi.
Cách đó trăm trượng, Đại Tráng và Hầu Tử ngồi cạnh nhau phía sau một tảng đá lớn, nhìn trận chiến bên dưới.
Ở sau lưng bọn họ là mấy trăm nhân viên hộ tống cả nam lẫn nữ.
Nhân viên hộ tống nam đều mặc giáp đen.
Nhân viên hộ tống nữ cũng mặc giáp mềm làm bằng dây. kẽm.
Ngụy Đại Đồng phát hiện Kim Phi và Cửu công chúa đi ra ngoài một hôm, lúc về lại thiếu năm chiếc thuyền, chính là đưa bọn họ tới hạ lưu.
Dưới sự dẫn dắt của người địa phương, một đám người đi suốt mấy ngày, chịu nhiều đau khổ trong núi cuối cùng cũng mò tới một khe suối nhỏ phía sau núi Mao Nhi.
Sợ bị lính trinh sát Thổ Phiên phát hiện, còn chưa tới nơi, Đại Tráng đã gửi tin tức cho Kim Phi.
Đến khi Sanchi phái người rời đi, bọn họ mới dám tới gần núi Mao Nhi.
Cũng may tất cả đều thuận lợi, người Thổ Phiên đều bị thu hút bởi lũ sông Kim Mã và Mạnh Thiên Hải, hoàn toàn không hề chú ý tới bọn họ.
“Đại Tráng, bọn họ đánh nhau rồi, chúng ta cần phải ra tay chưa?” Hầu Tử xoa tay hỏi.
“Gấp cái gì, nhiệm vụ của chúng ta là chém đầu chứ không phải giúp Mạnh Thiên Hải đoạt dãy núi Mỏ Vịt”.
Đại Tráng nói: “Công chúa điện hạ đã nói rồi, nếu người Thổ Phiên không chịu nổi trong ba ngày, chúng ta cũng không cần giúp phá vòng vây.
Bây giờ Thổ Phiên chỉ còn lại hai ngàn người, thuộc hạ của Mạnh Thiên Hải còn hơn sáu ngàn người, nếu vẫn không đánh thắng, điện hạ nói sẽ để anh ta ta chết ở núi Mạo Nhi”.
“Ồ, vậy lúc nào thì chúng ta chém đầu?” Hầu Tử lại hỏi.
“Đợi chút nữa, đến khi mặt trời xuống núi đã”. Đại Tráng đáp.
Trên sườn dãy núi Mỏ Vịt, trận chiến vẫn còn đang tiếp. tục.
Hai bên giao đấu không có ranh rới rõ ràng, đánh thành một đoàn, trong địch có ta, trong ta có địch.
Thi thể và người bị thương liên tục ngã xuống đồi. Có binh sĩ của Đại Khang, cũng có binh sĩ của Thổ Phiên.
Nhưng nhìn chung, thi thể của binh sĩ Đại Khang còn nhiều hơn so với Thổ Phiên.
Trần Nhuệ rút chiến đao ra, lau vết máu trên mặt, ôm cánh tay trái mà thở dốc.
Anh ta không nhớ mình đã giết chết bao nhiêu tên địch, vì có những lúc anh ta chỉ giao đấu với đối phương một hai đao, sau đó tách ra ngay.
Anh ta cũng bị kẻ địch chém trúng hai đao, nếu không phải có nội giáp do cha anh ta để lại, nói không chừng bây giờ anh †a đã chết rồi.