Hơn mười phút sau, khinh khí cầu thuận lợi đáp xuống khu vực giam giữ tù binh số 6.
Độ cao cũng giảm xuống cách mặt đất chỉ có hơn mười mét.
Lão Ưng lại xốc mành he hé lần nữa, nhìn xuống phía phía dưới.
Bởi vì giam giữ tù binh nên thủy tặc gác đêm bên này đông hơn hẳn so với những chỗ khác, hơn nữa không có tên nào ngủ cả, cả đám đứng quây quanh một đống lửa trại nói chuyện phiếm.
“Một, hai... Mười bảy, mười tám!”
Lão Ưng đếm một lượt, quay ra nói với Đại Tráng trong rổ: “Tổng cộng có 18 người!”
“Đã rõ!"
Đại Tráng gật đầu, cũng để hé mành nhìn xuống phía dưới.
Một lát sau, anh ta giấu tấm mành đi, lấy một cái sáo trúc cho vào trong miệng.
Huýt huýt! Huýt!...
Sáo trúc phát ra thanh âm rất giống tiếng hót của loài chim nào đó, nghe rõ mồn một trong không gian buổi đêm yên Tĩnh.
Một lát sau, phía sau cũng vang lên tiếng còi tương tự.
Dưới mặt đất, thủy tặc gác đêm hoàn toàn không biết nguy hiểm đã gần kề, vẫn đang tiếp tục nói chuyện phiếm.
“Nửa đêm nửa hôm, chim chóc ở đâu ra kêu thế nhỉ?” Một tên thủy tặc buồn bực nói.
“Bây giờ ít nhất cũng là giờ mão, chờ thêm chốc nữa là trời sáng rồi còn gì, đêm hôm gì nữa”
Một tên khác thủy tặc xua tay nói: “Hắc Cẩu ngươi đừng nói chuyện, nghe Quyền Ca kể tiếp đi, ngươi chọn một cô nương ở thanh lâu, sau đó thì sao?”
“Sau đó cô nương kia lôi ra một thứ trơn trơn như sủi cảo, bảo với ta rằng đây là xà phòng thơm”
Tên thủy tặc tên là Quyền Ca mặt mày hớn hở nói: “Các ngươi không biết đâu, cục xà phòng thơm kia thơm thực sự, vò sơ qua là ra cả đống bọt, không biết đến lúc dùng thì thoải mái cỡ nào..."
Đang kể hăng say, một mũi tên xé gió bản tới, ghim ngay trên trán Quyền Ca.
Máu tươi vẩy ra, giọng nói của Quyền Ca đột nhiên im bặt, theo bản năng hắn giật mấy cái rồi cứng đờ đổ người xuống đất.
Mãi cho đến lúc chết, hẳn cũng không biết mũi tên này từ đây bay tới.
Những tên thủy tặc khác cũng sợ hãi, rối rít nhặt vũ khí dưới đất, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía không trung theo. bản năng.
Mũi tên ghim ở trên đầu thì chỉ có thể phóng tới từ phía trên cao!
Để giương cung bắn tên, các nhân viên hộ tống đều xốc mành lên.
Đám thủy tặc rốt cuộc cũng nhìn thấy khinh khí cầu. “Ôi trời ơi, đây là thứ gì?” Cả đám thủy tặc đều bị sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.
Từ góc độ của bọn họ mà xem, khinh khí cầu thật sự quá khổng lồ.
Giống như một ngọn núi nhỏ vậy. Nhưng mà sao núi lại bay lửng lơ trên không trung được? Đám thủy tặc đều cảm thấy đầu óc mình đặc quánh lại.
Ngay sau đó, theo bản năng bọn họ định kêu lên để báo động.
Đáng tiếc nhân viên hộ tống căn bản không cho bọn họ cơ hội này.
Với những nhân viên hộ tống thường xuyên huấn luyện xạ kích mà nói, khoảng cách hơn mười mét thì chẳng cần mất thời gian ngảm bản thì cũng có thể bản trúng.
Vèo vèo vèo!......
Các nhân viên hộ tống trong rổ bắn tên đồng loạt, tiếng xé gió lập tức vang vọng khắp không gian xung quanh.
Giây tiếp theo, tổng cộng mười mấy tên thủy tặc đều năm thẳng cảng mặt đất, không để sót một tên nào, tất cả đều bị bắn chết.
Lão Ưng túm lấy bó dây thừng ở bên cạnh rồi ném xuống, nói vọng sang: “Nhanh lên nhanh lên! Không là tí nữa khí cầu lại bay mất!”
Hầu Tử là người đầu tiên túứm được dây thừng, linh hoạt trượt xuống mặt đất.
Ngay khi chạm đất bèn lập tức giơ cung nỏ lên, nhắm thẳng vào lối ra, phòng ngừa khả năng xuất hiện kẻ địch.
Các rổ khác cũng làm tương tự, các nhân viên hộ tống túm lấy dây thừng, từng người nối đuôi nhau tụt xuống.
Chỉ trong khoảng thời gian vài phút ngản ngủi, hai đội nhân viên hộ tống áo giáp đen đã hoàn tất công tác đổ bộ.
Lão Ưng lại dùng dây thừng thả mấy cái cái rương xuống, sau đó buông mành, điều khiển khinh khí cầu bay lên không, lướt về vị trí mục tiêu ở phía dưới.
Dưới mặt đất, Đại Tráng cũng nhanh chóng phân chia nhiệm vụ.
“Hầu Tử, ngươi dẫn đội 1 đi bảo vệ lối ra vào, đội 2, theo ta đi cứu người!”
“Các huynh đệ, đi, để đám thủy quân nhìn xem thế nào gọi là chiến đội đặc chủng, cho bọn họ thấy rõ chiến đội áo giáp đen chúng ta đánh giặc như thế nào!”
Hầu Tử đáp lại một tiếng, dẫn nhân viên hộ tống đội một nâng rương đi, chạy về phía lối ra vào.
Độ cao cũng giảm xuống cách mặt đất chỉ có hơn mười mét.
Lão Ưng lại xốc mành he hé lần nữa, nhìn xuống phía phía dưới.
Bởi vì giam giữ tù binh nên thủy tặc gác đêm bên này đông hơn hẳn so với những chỗ khác, hơn nữa không có tên nào ngủ cả, cả đám đứng quây quanh một đống lửa trại nói chuyện phiếm.
“Một, hai... Mười bảy, mười tám!”
Lão Ưng đếm một lượt, quay ra nói với Đại Tráng trong rổ: “Tổng cộng có 18 người!”
“Đã rõ!"
Đại Tráng gật đầu, cũng để hé mành nhìn xuống phía dưới.
Một lát sau, anh ta giấu tấm mành đi, lấy một cái sáo trúc cho vào trong miệng.
Huýt huýt! Huýt!...
Sáo trúc phát ra thanh âm rất giống tiếng hót của loài chim nào đó, nghe rõ mồn một trong không gian buổi đêm yên Tĩnh.
Một lát sau, phía sau cũng vang lên tiếng còi tương tự.
Dưới mặt đất, thủy tặc gác đêm hoàn toàn không biết nguy hiểm đã gần kề, vẫn đang tiếp tục nói chuyện phiếm.
“Nửa đêm nửa hôm, chim chóc ở đâu ra kêu thế nhỉ?” Một tên thủy tặc buồn bực nói.
“Bây giờ ít nhất cũng là giờ mão, chờ thêm chốc nữa là trời sáng rồi còn gì, đêm hôm gì nữa”
Một tên khác thủy tặc xua tay nói: “Hắc Cẩu ngươi đừng nói chuyện, nghe Quyền Ca kể tiếp đi, ngươi chọn một cô nương ở thanh lâu, sau đó thì sao?”
“Sau đó cô nương kia lôi ra một thứ trơn trơn như sủi cảo, bảo với ta rằng đây là xà phòng thơm”
Tên thủy tặc tên là Quyền Ca mặt mày hớn hở nói: “Các ngươi không biết đâu, cục xà phòng thơm kia thơm thực sự, vò sơ qua là ra cả đống bọt, không biết đến lúc dùng thì thoải mái cỡ nào..."
Đang kể hăng say, một mũi tên xé gió bản tới, ghim ngay trên trán Quyền Ca.
Máu tươi vẩy ra, giọng nói của Quyền Ca đột nhiên im bặt, theo bản năng hắn giật mấy cái rồi cứng đờ đổ người xuống đất.
Mãi cho đến lúc chết, hẳn cũng không biết mũi tên này từ đây bay tới.
Những tên thủy tặc khác cũng sợ hãi, rối rít nhặt vũ khí dưới đất, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía không trung theo. bản năng.
Mũi tên ghim ở trên đầu thì chỉ có thể phóng tới từ phía trên cao!
Để giương cung bắn tên, các nhân viên hộ tống đều xốc mành lên.
Đám thủy tặc rốt cuộc cũng nhìn thấy khinh khí cầu. “Ôi trời ơi, đây là thứ gì?” Cả đám thủy tặc đều bị sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.
Từ góc độ của bọn họ mà xem, khinh khí cầu thật sự quá khổng lồ.
Giống như một ngọn núi nhỏ vậy. Nhưng mà sao núi lại bay lửng lơ trên không trung được? Đám thủy tặc đều cảm thấy đầu óc mình đặc quánh lại.
Ngay sau đó, theo bản năng bọn họ định kêu lên để báo động.
Đáng tiếc nhân viên hộ tống căn bản không cho bọn họ cơ hội này.
Với những nhân viên hộ tống thường xuyên huấn luyện xạ kích mà nói, khoảng cách hơn mười mét thì chẳng cần mất thời gian ngảm bản thì cũng có thể bản trúng.
Vèo vèo vèo!......
Các nhân viên hộ tống trong rổ bắn tên đồng loạt, tiếng xé gió lập tức vang vọng khắp không gian xung quanh.
Giây tiếp theo, tổng cộng mười mấy tên thủy tặc đều năm thẳng cảng mặt đất, không để sót một tên nào, tất cả đều bị bắn chết.
Lão Ưng túm lấy bó dây thừng ở bên cạnh rồi ném xuống, nói vọng sang: “Nhanh lên nhanh lên! Không là tí nữa khí cầu lại bay mất!”
Hầu Tử là người đầu tiên túứm được dây thừng, linh hoạt trượt xuống mặt đất.
Ngay khi chạm đất bèn lập tức giơ cung nỏ lên, nhắm thẳng vào lối ra, phòng ngừa khả năng xuất hiện kẻ địch.
Các rổ khác cũng làm tương tự, các nhân viên hộ tống túm lấy dây thừng, từng người nối đuôi nhau tụt xuống.
Chỉ trong khoảng thời gian vài phút ngản ngủi, hai đội nhân viên hộ tống áo giáp đen đã hoàn tất công tác đổ bộ.
Lão Ưng lại dùng dây thừng thả mấy cái cái rương xuống, sau đó buông mành, điều khiển khinh khí cầu bay lên không, lướt về vị trí mục tiêu ở phía dưới.
Dưới mặt đất, Đại Tráng cũng nhanh chóng phân chia nhiệm vụ.
“Hầu Tử, ngươi dẫn đội 1 đi bảo vệ lối ra vào, đội 2, theo ta đi cứu người!”
“Các huynh đệ, đi, để đám thủy quân nhìn xem thế nào gọi là chiến đội đặc chủng, cho bọn họ thấy rõ chiến đội áo giáp đen chúng ta đánh giặc như thế nào!”
Hầu Tử đáp lại một tiếng, dẫn nhân viên hộ tống đội một nâng rương đi, chạy về phía lối ra vào.