"Ăn chút đồ ăn của tiên sinh cũng không được sao? Khi tiên sinh dẫn Nhuận Nương đến thành Du Quan rồi, có muốn ăn đồ ăn cô ấy nấu cũng khó nữa!"
Khánh Mộ Lam trợn mắt nhìn Kim Phi: “Hơn nữa, hôm nay ta đến đây không chỉ để lấy đồ ăn, còn muốn gặp tiên sinh có việc!”
"Có việc gì?" Kim Phi hỏi.
"Trấn áp thổ phỉ!"
“Không phải chúng ta đã đồng ý đợi một thời gian nữa mới tiến hành việc đó sao?” Kim Phi cau mày hỏi.
Khánh Mộ Lam đã nghĩ đến việc đi trấn áp thổ phỉ từ lâu, nhưng xưởng cá muối có tầm quan trọng rất lớn và vừa được mở rộng tuyển dụng, cho nên Kim Phi yêu cầu cô ấy huấn luyện công nhân mới trước khi đi trấn áp thổ phỉ.
Kết quả là chỉ vài ngày sau, Khánh Mộ Lam lại tìm đến.
"Tiên sinh, ngài không chú ý tới gần đây người tị nạn đến Đông Hải càng ngày càng ít sao?" Khánh Mộ Lam hỏi.
“Ít đi sao?” Kim Phi hơi ngạc nhiên hỏi.
Gần đây y bận rộn suy nghĩ về nhiều dự án khác nhau và không chú ý nhiều đến tình hình của người tị nạn.
"Không những ít đi mà còn ít đi rất nhiều!"
Khánh Mộ Lam từ trong người lấy ra một bảng thống kê đưa cho Kim Phi: "Đây là dữ liệu ta lấy được từ điểm đăng ký!"
Khi người tị nạn đến Đông Hải, trước tiên họ phải đến điểm đăng ký để đăng ký và nhận thẻ ngà trước khi được nhận cháo, báo danh tại công xưởng và bố trí nhà ở.
Các điểm đăng ký sẽ lưu giữ số liệu thống kê về số lượng người tị nạn đến mỗi ngày.
Kim Phi cầm lấy bảng thống kê, liếc nhìn mấy cái rồi khẽ cau mày.
Nhìn trên biểu, tình trạng quả thực giống như Khánh Mộ Lam nói, từ mười ngày trước, người tị nạn đến Đông Hải càng ngày càng ít, đặc biệt là ba ngày qua, mỗi ngày chỉ có một hai trăm người đăng ký.
Tứ hoàng tử tại vị không lâu thì thiên hạ đã bắt đầu hỗn loạn. Bởi vì Đại Cường cùng các nhân viên hộ tống trấn thủ bến tàu nên Đông Hải không có tình trạng hỗn loạn. Bởi vậy, người dân xung quanh đều đổ xô đến đây.
Những người qua đó đã tìm được đường sống nên quay về và bảo người thân, bạn bè cũng đến.
Khi đó ở Đông Hải không có nhiều công xưởng, cũng không cần nhiều người tị nạn như vậy. Để ngăn cản người tị nạn tụ tập ở đây và gây ra bạo loạn, Đại Cường còn cử người phong tỏa mọi con đường chính đến Đông Hải nhằm ngăn chặn dòng người tị nạn.
Tuy nhiên, Trung Nguyên ngày càng trở nên hỗn loạn, người tị nạn ngày càng nhiều, những nhân viên hộ tống chặn các con đường chính thì họ lại tìm đường khác, băng qua những con đường nhỏ và vùng đất hoang bên ngoài đường chính.
Đại Cường quân lực có hạn nên đương nhiên không thể chặn hết tất cả mọi nẻo đường, chỉ đành báo cáo tình hình lên cấp trên.
Dưới sự ảnh hưởng của Kim Phi, Cửu công chúa đã nhận ra tầm quan trọng của dân chúng đối với quyền lực chính trị, dân số không đủ, mọi thứ khác chỉ là lời nói suông.
Khi đó, xưởng cá muối và đội đánh bắt được thành lập, áp lực do thiếu lương thực gây ra đã giảm đi rất nhiều. Cửu công chúa biết rằng không thể ngăn chặn những người tị nạn, cho nên đã yêu cầu Đại Cường dỡ bỏ lệnh phong tỏa và cho người tị nạn vào Đông Hải.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến người tị nạn ở đây ngày càng nhiều.
Bây giờ số lượng người tị nạn đột ngột giảm xuống, Kim Phi lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
"Chẳng lẽ nghe được tin tức này người ở các quận xung quanh đều đã đến đông đủ rồi sao?"
“Không” Khánh Mộ Lam lắc đầu nói: “Hôm nay ta mới nhận được tin tức, mấy quận xung quanh đã xuất hiện tổ chức thổ phỉ quy mô lớn, người tị nạn đã bị chúng chặn lại!”
“Băng nhóm thổ phỉ quy mô lớn?” Kim Phi hỏi: “Quy mô lớn thế nào?”
"Theo tin tức ta nhận được, mỗi băng có hơn một ngàn người, hai băng nhóm lớn nhất có hơn ba ngàn người!" Khánh Mộ Lam trả lời.
“Hai nhóm thổ phỉ có hơn ba ngàn người?” Kim Phi cau mày hỏi: “Băng thổ phỉ lớn như vậy mà trước giờ ta chưa từng nghe nói đến?”
Khi xưa băng thổ phỉ trên núi Thiết Quán chỉ có ba đến bốn trăm người mà đã xưng hùng xưng bá ở phía Tây Kim Xuyên. Khi Kim Phi quen biết Khánh Hoài, số lượng quân biên chế của quân Thiết Lâm còn chưa quá ba ngàn người!
Bây giờ số lượng thổ phỉ đã vượt quá số lượng biên chế của quân Thiết Lâm?