“Tổng tiến công?”
Mọi người trong lều đều bị sốc.
“Đại Vương, máy bắn đá sắp tới rồi, hay là, chúng ta đợi thêm vài ngày nữa?” Phó tướng ngập ngừng hỏi.
Trước kia không ít người đề nghị tổng tiến công, nhưng Lý Lăng Duệ không đồng ý, thái độ kiên quyết đợi máy băn đá và cung nỏ được đưa đến.
Bây giờ máy bắn đá đã đến cách đây mười mấy dặm, còn hai, ba ngày nữa là đến, kết quả Lý Lăng Duệ lại nói muốn phát động tổng tấn công?
Chuyện này làm cho phó tướng và trợ tá đều mơ hồ, không hiểu nổi Lý Lăng Duệ nghĩ thế nào.
Chỉ có người phụ trách tình báo hiểu, Lý Lăng Duệ chắc là SỢ.
Trên thực tế, vừa nhìn thấy tin tức về kênh Lạc Dương, người phụ trách tình báo cũng cảm nhận được cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Phải biết răng, bộ lạc Hắc Vân không phải là một bộ lạc nhỏ, mà là một trong những bộ lạc lớn nhất phía Tây Đảng Hạng, ky binh của bọn họ dũng cảm thiện chiến, xung quanh trăm dặm không có ai dám ức hiếp bọn họ.
Kết quả là Bộ Lạc Hắc Vân phái 10.000 ky binh tinh nhuệ đến phục kích 1.000 người của Kim Phi, tất cả đều bị giết mà không hề nhìn thấy mặt Kim Phi.
Lý Lăng Duệ là tổng chỉ huy, bộ lạc Hắc Vân là cấp dưới trực hệ của hắn, bộ lạc Hắc Vân bị tổn thất nặng nề, hắn là người cảm nhận rõ nhất, cho nên hắn mới cảm thấy sợ hãi.
Điều hắn sợ không phải là hàng vạn quân Đại Khang mới do Trương Lương chỉ huy cách đó vài dặm mà là Kim Phi!
Lý Lăng Duệ trước đó kiên trì chờ đợi máy bắn đá, bởi vì hắn dự định đánh một trận thật đẹp, đạt được thắng lợi lớn nhất với ít thương vong nhất.
Sau khi nghe được tin tức về bộ lạc Hắc Vân, suy nghĩ của hắn đột nhiên thay đổi.
Giờ hắn không thể quan tâm cái gì khác, hắn chỉ trước khi Kim Phi tới, kết thúc trận chiến này càng sớm càng tốt.
Cuộc chiến vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn, nhưng Lý Lăng Duệ có linh cảm rằng một khi Kim Phi đến, rất có thể hắn sẽ mất thế chủ động trên chiến trường.
Bởi vì Kim Phi đã làm những việc vô tổ chức và quá 'tà đạo.
“Đại vương, máy bắn đá nhanh nhất sẽ đến sau ba ngày nữa, chúng ta đã chờ đợi nhiều ngày như vậy, hay là đợi thêm một chút nữa được không?”
Phó tướng nói: “Ta phái thêm người đi đón, chúng ta đi ngày đêm, nhiều nhất hai ngày nữa sẽ tới nơi!”
“Đúng vậy, Đại Vương, nếu chúng ta hành động vội vàng, binh lính chưa chuẩn bị sẵn sàng sợ rằng sẽ loạn vô tổ chức!”
Một số trợ tá cũng nói theo.
Người phụ trách tình báo có lẽ đoán được Lý Lăng Duệ đang sợ hãi, nhưng hắn không thể nói thẳng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí của quân đội!
Nghĩ đến đây, người phụ trách tình báo trợn mắt hỏi: “Đại vương, từ kênh Lạc Dương đến Hi Châu còn một chặng đường dài, chúng ta còn cần bố trí mai phục nữa không?
Còn nữa, đội ngũ mà Kim Phi tập hợp lần này đều đến từ Xuyên Thục và đất Tần, còn có rất nhiều tân binh, xin hỏi Đại Vương, chúng ta có cần phái người đi khiêu khích không?”
Trên thực tế, trước khi bố trí cuộc phục kích ở kênh Lạc Dương, người phụ trách tình báo và Lý Lăng Duệ đã phân tích lộ trình của Kim Phi, ngoại trừ kênh Lạc Dương, không có vị trí thích hợp nào cả.
Bởi vì khi Kim Phi xuất phát, trước mắt nhất định phải có lính trinh sát dò đường, muốn phục kích y rất khó khăn.
Những nơi khác không quá bí mật, không có hang động lớn như vậy có thể giấu người.
Mọi người trong lều đều bị sốc.
“Đại Vương, máy bắn đá sắp tới rồi, hay là, chúng ta đợi thêm vài ngày nữa?” Phó tướng ngập ngừng hỏi.
Trước kia không ít người đề nghị tổng tiến công, nhưng Lý Lăng Duệ không đồng ý, thái độ kiên quyết đợi máy băn đá và cung nỏ được đưa đến.
Bây giờ máy bắn đá đã đến cách đây mười mấy dặm, còn hai, ba ngày nữa là đến, kết quả Lý Lăng Duệ lại nói muốn phát động tổng tấn công?
Chuyện này làm cho phó tướng và trợ tá đều mơ hồ, không hiểu nổi Lý Lăng Duệ nghĩ thế nào.
Chỉ có người phụ trách tình báo hiểu, Lý Lăng Duệ chắc là SỢ.
Trên thực tế, vừa nhìn thấy tin tức về kênh Lạc Dương, người phụ trách tình báo cũng cảm nhận được cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Phải biết răng, bộ lạc Hắc Vân không phải là một bộ lạc nhỏ, mà là một trong những bộ lạc lớn nhất phía Tây Đảng Hạng, ky binh của bọn họ dũng cảm thiện chiến, xung quanh trăm dặm không có ai dám ức hiếp bọn họ.
Kết quả là Bộ Lạc Hắc Vân phái 10.000 ky binh tinh nhuệ đến phục kích 1.000 người của Kim Phi, tất cả đều bị giết mà không hề nhìn thấy mặt Kim Phi.
Lý Lăng Duệ là tổng chỉ huy, bộ lạc Hắc Vân là cấp dưới trực hệ của hắn, bộ lạc Hắc Vân bị tổn thất nặng nề, hắn là người cảm nhận rõ nhất, cho nên hắn mới cảm thấy sợ hãi.
Điều hắn sợ không phải là hàng vạn quân Đại Khang mới do Trương Lương chỉ huy cách đó vài dặm mà là Kim Phi!
Lý Lăng Duệ trước đó kiên trì chờ đợi máy bắn đá, bởi vì hắn dự định đánh một trận thật đẹp, đạt được thắng lợi lớn nhất với ít thương vong nhất.
Sau khi nghe được tin tức về bộ lạc Hắc Vân, suy nghĩ của hắn đột nhiên thay đổi.
Giờ hắn không thể quan tâm cái gì khác, hắn chỉ trước khi Kim Phi tới, kết thúc trận chiến này càng sớm càng tốt.
Cuộc chiến vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn, nhưng Lý Lăng Duệ có linh cảm rằng một khi Kim Phi đến, rất có thể hắn sẽ mất thế chủ động trên chiến trường.
Bởi vì Kim Phi đã làm những việc vô tổ chức và quá 'tà đạo.
“Đại vương, máy bắn đá nhanh nhất sẽ đến sau ba ngày nữa, chúng ta đã chờ đợi nhiều ngày như vậy, hay là đợi thêm một chút nữa được không?”
Phó tướng nói: “Ta phái thêm người đi đón, chúng ta đi ngày đêm, nhiều nhất hai ngày nữa sẽ tới nơi!”
“Đúng vậy, Đại Vương, nếu chúng ta hành động vội vàng, binh lính chưa chuẩn bị sẵn sàng sợ rằng sẽ loạn vô tổ chức!”
Một số trợ tá cũng nói theo.
Người phụ trách tình báo có lẽ đoán được Lý Lăng Duệ đang sợ hãi, nhưng hắn không thể nói thẳng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí của quân đội!
Nghĩ đến đây, người phụ trách tình báo trợn mắt hỏi: “Đại vương, từ kênh Lạc Dương đến Hi Châu còn một chặng đường dài, chúng ta còn cần bố trí mai phục nữa không?
Còn nữa, đội ngũ mà Kim Phi tập hợp lần này đều đến từ Xuyên Thục và đất Tần, còn có rất nhiều tân binh, xin hỏi Đại Vương, chúng ta có cần phái người đi khiêu khích không?”
Trên thực tế, trước khi bố trí cuộc phục kích ở kênh Lạc Dương, người phụ trách tình báo và Lý Lăng Duệ đã phân tích lộ trình của Kim Phi, ngoại trừ kênh Lạc Dương, không có vị trí thích hợp nào cả.
Bởi vì khi Kim Phi xuất phát, trước mắt nhất định phải có lính trinh sát dò đường, muốn phục kích y rất khó khăn.
Những nơi khác không quá bí mật, không có hang động lớn như vậy có thể giấu người.