Mặc dù sau khi đánh xong trận ở kênh Hoàng Đồng, Kim Phi đã thu gọn chiến tuyến, nhưng vì lúc trước trận chiến tuyến kéo dài quá lâu, thu gọn lại cũng không dễ dàng.
Hơn nữa cách đây không lâu để chiếm lấy kho lương thực của Giang Nam, đã bố trí không ít người đi Giang Nam.
Tinh nhuệ với quyền của Kim Phi, về cơ bản đều đã bị phái đi trấn thủ các nơi, không thể điều động được.
Nên bố trí ai đi ngăn cản nhóm người này đây?
Kim Phi đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy Cửu công chúa nói: “Nếu không thì để cho chiến đội áo giáp đen đi đi?”
Một lời đánh thức tất cả mọi người.
Kim Phi vừa nghĩ đến bọn Trương Lương, Thiết Ngưu, Khánh Hoài, Lưu Thiết, nhưng lại quên mất chiến đội áo giáp đen ở sau núi.
Mình thành lập chiến đội áo giáp đen, không phải là để ứng phó với những tình huống khẩn cấp như này sao?
Lần trước vụ việc Trần tú tài, chiến đội áo giáp đen đã xử lí rất tốt, Kim Phi vô cùng hài lòng.
Nhưng lần trước chỉ có một người là Trần tú tài, chỉ cần điều động vài người là được, khảo nghiệm năng lực xử lý xung đột của chiến đội áo giáp đen trong phạm vi quy mô nhỏ.
Lần này đối phương có mấy ngàn người, vừa lúc có thể khảo nghiệm năng lực tác chiến của chiến đội áo giáp đen trong phạm vi tập thể.
Nghĩ đến đây, Kim Phi quay đầu nhìn Tiểu Ngọc: “Tìm người đi gọi Đại Tráng và Hầu Tử qua đây!”
“Vâng.” Tiểu Ngọc trả lời, sau đó nói: “Nhưng mà tiên sinh phải chờ một lát.”
“Sao lại thế?” Kim Phi hỏi.
“Đại Tráng và Hầu Tử dẫn chiến đội áo giáp đen đi huấn luyện dã ngoại hạng nặng rồi!” Tiểu Ngọc giải thích: “Dù bây giờ ta có cho người dùng phi thuyền đi tìm bọn họ, sợ rằng một tiếng sau mới có thể quay về!”
“Vậy thì mau đi sắp xếp đi.” Kim Phi gật đầu: “Sau khi tìm được bọn họ, để Đại Tráng và Hầu Tử mau chóng trở về, còn những người khác lập tức kết thúc huấn luyện dã ngoại, rồi sớm trở về!”
Trong tương lai chiến đội áo giáp đen có thể phải đối mặt với nhiều môi trường chiến đấu khác nhau, trong đó có cả việc di chuyển vào ban đêm.
Bây giờ tiến hành huấn luyện dã ngoại hạng nặng vào ban đêm, đúng là rất cần.
Cửu công chúa thừa dịp Tiểu Ngọc ra ngoài gọi người, nhìn Kim Phi nói: “Đúng rồi phu quân, có chuyện này ta quên không nói với chàng!”
“Chuyện gì vậy?”
“Về chiến đội áo giáp đen.” Cửu công chúa nói: “Ngày xảy ra vụ nổ ở nhà máy thuốc nổ, hình như chiến đội áo giáp đen xảy ra mâu thuẫn...” . Truyện Sủng
Cửu công chúa kể lại mâu thuẫn giữa cựu binh áo giáp đen và lính trinh sát.
“Khó trách Đại Tráng phải dẫn bọn họ đi huấn luyện dã ngoại hạng nặng!” Kim Phi chợt hiểu ra.
Vừa rồi y tưởng chẳng qua chỉ là buổi huấn luyện dã ngoại thông thường, nhưng bây giờ y mới hiểu Đại Tráng và Hầu Tử đang trừng phạt cựu binh và lính trinh sát, đồng thời họ cũng đang trừng phạt chính mình vì đã không dẫn dắt binh lính tốt.
Lính trinh sát còn dễ nói, nhưng mấy cựu binh chiến đội áo giáp đen đề là cựu binh kỳ cựu, cần phải chỉnh đốn, nếu không sau này sẽ khó dẫn dắt đội ngũ.
Nghĩ đến đây, Kim Phi đứng lên, đi ra khỏi cửa. “Phu quân, chàng đi đây vậy?” Cửu công chúa ở đằng sau hỏi.
“Đi đến sau núi nhìn mấy cựu binh chiến đội áo giáp đen đang vểnh đuôi lên trời!”
Kim Phi không quay đầu mà khoát tay: “Nàng không cần quan tâm đến chuyện này đâu, nên làm gì thì làm đi!”
Hơn nữa cách đây không lâu để chiếm lấy kho lương thực của Giang Nam, đã bố trí không ít người đi Giang Nam.
Tinh nhuệ với quyền của Kim Phi, về cơ bản đều đã bị phái đi trấn thủ các nơi, không thể điều động được.
Nên bố trí ai đi ngăn cản nhóm người này đây?
Kim Phi đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy Cửu công chúa nói: “Nếu không thì để cho chiến đội áo giáp đen đi đi?”
Một lời đánh thức tất cả mọi người.
Kim Phi vừa nghĩ đến bọn Trương Lương, Thiết Ngưu, Khánh Hoài, Lưu Thiết, nhưng lại quên mất chiến đội áo giáp đen ở sau núi.
Mình thành lập chiến đội áo giáp đen, không phải là để ứng phó với những tình huống khẩn cấp như này sao?
Lần trước vụ việc Trần tú tài, chiến đội áo giáp đen đã xử lí rất tốt, Kim Phi vô cùng hài lòng.
Nhưng lần trước chỉ có một người là Trần tú tài, chỉ cần điều động vài người là được, khảo nghiệm năng lực xử lý xung đột của chiến đội áo giáp đen trong phạm vi quy mô nhỏ.
Lần này đối phương có mấy ngàn người, vừa lúc có thể khảo nghiệm năng lực tác chiến của chiến đội áo giáp đen trong phạm vi tập thể.
Nghĩ đến đây, Kim Phi quay đầu nhìn Tiểu Ngọc: “Tìm người đi gọi Đại Tráng và Hầu Tử qua đây!”
“Vâng.” Tiểu Ngọc trả lời, sau đó nói: “Nhưng mà tiên sinh phải chờ một lát.”
“Sao lại thế?” Kim Phi hỏi.
“Đại Tráng và Hầu Tử dẫn chiến đội áo giáp đen đi huấn luyện dã ngoại hạng nặng rồi!” Tiểu Ngọc giải thích: “Dù bây giờ ta có cho người dùng phi thuyền đi tìm bọn họ, sợ rằng một tiếng sau mới có thể quay về!”
“Vậy thì mau đi sắp xếp đi.” Kim Phi gật đầu: “Sau khi tìm được bọn họ, để Đại Tráng và Hầu Tử mau chóng trở về, còn những người khác lập tức kết thúc huấn luyện dã ngoại, rồi sớm trở về!”
Trong tương lai chiến đội áo giáp đen có thể phải đối mặt với nhiều môi trường chiến đấu khác nhau, trong đó có cả việc di chuyển vào ban đêm.
Bây giờ tiến hành huấn luyện dã ngoại hạng nặng vào ban đêm, đúng là rất cần.
Cửu công chúa thừa dịp Tiểu Ngọc ra ngoài gọi người, nhìn Kim Phi nói: “Đúng rồi phu quân, có chuyện này ta quên không nói với chàng!”
“Chuyện gì vậy?”
“Về chiến đội áo giáp đen.” Cửu công chúa nói: “Ngày xảy ra vụ nổ ở nhà máy thuốc nổ, hình như chiến đội áo giáp đen xảy ra mâu thuẫn...” . Truyện Sủng
Cửu công chúa kể lại mâu thuẫn giữa cựu binh áo giáp đen và lính trinh sát.
“Khó trách Đại Tráng phải dẫn bọn họ đi huấn luyện dã ngoại hạng nặng!” Kim Phi chợt hiểu ra.
Vừa rồi y tưởng chẳng qua chỉ là buổi huấn luyện dã ngoại thông thường, nhưng bây giờ y mới hiểu Đại Tráng và Hầu Tử đang trừng phạt cựu binh và lính trinh sát, đồng thời họ cũng đang trừng phạt chính mình vì đã không dẫn dắt binh lính tốt.
Lính trinh sát còn dễ nói, nhưng mấy cựu binh chiến đội áo giáp đen đề là cựu binh kỳ cựu, cần phải chỉnh đốn, nếu không sau này sẽ khó dẫn dắt đội ngũ.
Nghĩ đến đây, Kim Phi đứng lên, đi ra khỏi cửa. “Phu quân, chàng đi đây vậy?” Cửu công chúa ở đằng sau hỏi.
“Đi đến sau núi nhìn mấy cựu binh chiến đội áo giáp đen đang vểnh đuôi lên trời!”
Kim Phi không quay đầu mà khoát tay: “Nàng không cần quan tâm đến chuyện này đâu, nên làm gì thì làm đi!”