*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tin tức từ triều đình mà Khánh Mộ Lam báo về khiến cho Kim Phi cảm thấy cấp bách, tiếp theo y không chỉ tiếp tục mở rộng quy mô cựu binh, còn tìm cách trang bị áo giáp cho các cựu binh.
Ở thời đại không có máy móc, áo giáp cần phải dùng búa đập từng nhát ra, cần rất nhiều nhân lực, bốn người thì thế nào làm sao mà đủ được?
E là đến việc làm máy quay tơ cho xưởng dệt cũng không đủ.
“Tiên sinh, vừa rồi ta thấy có mấy cô gái cũng tạm, hay là mua về dùng trong lúc cấp bách trước đi?”
Đường Đông Đông nói: “Bọn họ có thể không làm được việc giống như Thiết Chùy, nhưng giúp đỡ làm máy quay tơ hay đốt lò thì cũng được”.
Kim Phi nghĩ một chút, khẽ gật đầu: “Đây cũng là một cách”.
Kiếp trước công nhân nữ cũng không hề ít, lượng công việc cũng không kém đàn ông, những công việc cần sự tỉ mỉ, thậm chí còn làm tốt hơn đàn ông nhiều.
“Tiên sinh, đây là thân khế nha bài của bốn người Kim Bằng, ngài cất đi”.
Chưởng quầy chạy tới, đưa một phong bì cho Kim Phi.
Kim Phi kiểm tra không có vấn đề gì liền giao phong bì cho Đường Đông Đông bảo quản.
“Chưởng quầy, trai tráng trẻ khỏe không còn vậy các cô nương trẻ tuổi thì sao?”
“Đương nhiên là có rồi, tiên sinh vừa rồi không phải đã xem qua rồi sao?”
Chưởng quầy nói: “Đó đều là những cô nương biết chữ, một người chỉ cần 10 lượng bạc”.
“Ta tìm người để làm việc, biết chữ hay không không quan trọng, quan trọng là khéo léo, chịu được khổ”, Kim Phi giải thích.
“Cô nương như vậy thì càng nhiều!”
Chưởng quầy chỉ vào những căn phòng đầu tiên, nói: “Trong mấy căn phòng này nhiều, nếu như không đủ, tiên sinh chỉ cần nói ra một con số, chưa đầy nửa tiếng là có thể tìm được cho ngài!”
Nói xong liền bảo người làm mướn mở cửa phòng, kéo ra một đám phụ nữ bị trói bằng dây thừng.
Những năm vừa qua thuế của Đại Khang càng lúc càng nặng, rất nhiều người không đủ khả năng đóng thuế, quan phủ liền nhốt nam vào tù, đưa nữ tới thanh lâu quan phủ.
Nhưng những năm gần đây có quá nhiều người không có khả năng nộp thuế, thanh lâu cũng không chứa được nhiều vậy, cuối cùng chỉ chọn những người có ngoại hình và nhan sắc nổi bật, số còn lại bị gửi tới nha hành, bán cùng với người già và trẻ con.
Nhìn người làm mướn kéo ra 30 40 người từ căn phòng nhỏ, Kim Phi không thể tưởng tượng nổi làm thế nào mà những căn phòng nhỏ đó lại có thể chứa nhiều người đến vậy.
Nhiều người thở hổn hển sau khi được kéo ra ngoài.
Vẻ ngoài khốn khổ tương tự như những con "ngựa thịt" mà Kim Phi tìm thấy ở núi Thiết Quán.
“Tiên sinh, những cô nương này chịu khổ rất giỏi, chỉ cần ngài cho bọn họ ăn no, bọn họ tuyệt đối sẽ không lười biếng”.
Chưởng quầy cười híp mắt nói: “Những cô nương này chỉ cần 2 lượng một người, nếu như tiên sinh lấy nhiều, 10 người phụ nữ ta sẽ tặng 5 đứa trẻ”.
Trước khi tới đây Kim Phi đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối diện với chuyện này, nhưng khi nghe chưởng quần thản nhiên nói về giá cả của những cô nương này giống như đang bán gia cầm gia súc, Kim Phi vẫn cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả, suýt chút nữa không kìm được lòng mà rời đi.
Đây là nỗi bi thương của thời đại này, và là nỗi buồn của tất cả mọi người.
Mười mấy phút sau, người làm mướn cuối cùng đã kéo hết các cô nương trong mấy gian phòng ra, đứng chật cả sân.
Kim Phi đếm một lượt, ít nhất phải hơn 200 người.
“Tiên sinh, ngài cứ chọn thoải mái”.
Tin tức từ triều đình mà Khánh Mộ Lam báo về khiến cho Kim Phi cảm thấy cấp bách, tiếp theo y không chỉ tiếp tục mở rộng quy mô cựu binh, còn tìm cách trang bị áo giáp cho các cựu binh.
Ở thời đại không có máy móc, áo giáp cần phải dùng búa đập từng nhát ra, cần rất nhiều nhân lực, bốn người thì thế nào làm sao mà đủ được?
E là đến việc làm máy quay tơ cho xưởng dệt cũng không đủ.
“Tiên sinh, vừa rồi ta thấy có mấy cô gái cũng tạm, hay là mua về dùng trong lúc cấp bách trước đi?”
Đường Đông Đông nói: “Bọn họ có thể không làm được việc giống như Thiết Chùy, nhưng giúp đỡ làm máy quay tơ hay đốt lò thì cũng được”.
Kim Phi nghĩ một chút, khẽ gật đầu: “Đây cũng là một cách”.
Kiếp trước công nhân nữ cũng không hề ít, lượng công việc cũng không kém đàn ông, những công việc cần sự tỉ mỉ, thậm chí còn làm tốt hơn đàn ông nhiều.
“Tiên sinh, đây là thân khế nha bài của bốn người Kim Bằng, ngài cất đi”.
Chưởng quầy chạy tới, đưa một phong bì cho Kim Phi.
Kim Phi kiểm tra không có vấn đề gì liền giao phong bì cho Đường Đông Đông bảo quản.
“Chưởng quầy, trai tráng trẻ khỏe không còn vậy các cô nương trẻ tuổi thì sao?”
“Đương nhiên là có rồi, tiên sinh vừa rồi không phải đã xem qua rồi sao?”
Chưởng quầy nói: “Đó đều là những cô nương biết chữ, một người chỉ cần 10 lượng bạc”.
“Ta tìm người để làm việc, biết chữ hay không không quan trọng, quan trọng là khéo léo, chịu được khổ”, Kim Phi giải thích.
“Cô nương như vậy thì càng nhiều!”
Chưởng quầy chỉ vào những căn phòng đầu tiên, nói: “Trong mấy căn phòng này nhiều, nếu như không đủ, tiên sinh chỉ cần nói ra một con số, chưa đầy nửa tiếng là có thể tìm được cho ngài!”
Nói xong liền bảo người làm mướn mở cửa phòng, kéo ra một đám phụ nữ bị trói bằng dây thừng.
Những năm vừa qua thuế của Đại Khang càng lúc càng nặng, rất nhiều người không đủ khả năng đóng thuế, quan phủ liền nhốt nam vào tù, đưa nữ tới thanh lâu quan phủ.
Nhưng những năm gần đây có quá nhiều người không có khả năng nộp thuế, thanh lâu cũng không chứa được nhiều vậy, cuối cùng chỉ chọn những người có ngoại hình và nhan sắc nổi bật, số còn lại bị gửi tới nha hành, bán cùng với người già và trẻ con.
Nhìn người làm mướn kéo ra 30 40 người từ căn phòng nhỏ, Kim Phi không thể tưởng tượng nổi làm thế nào mà những căn phòng nhỏ đó lại có thể chứa nhiều người đến vậy.
Nhiều người thở hổn hển sau khi được kéo ra ngoài.
Vẻ ngoài khốn khổ tương tự như những con "ngựa thịt" mà Kim Phi tìm thấy ở núi Thiết Quán.
“Tiên sinh, những cô nương này chịu khổ rất giỏi, chỉ cần ngài cho bọn họ ăn no, bọn họ tuyệt đối sẽ không lười biếng”.
Chưởng quầy cười híp mắt nói: “Những cô nương này chỉ cần 2 lượng một người, nếu như tiên sinh lấy nhiều, 10 người phụ nữ ta sẽ tặng 5 đứa trẻ”.
Trước khi tới đây Kim Phi đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối diện với chuyện này, nhưng khi nghe chưởng quần thản nhiên nói về giá cả của những cô nương này giống như đang bán gia cầm gia súc, Kim Phi vẫn cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả, suýt chút nữa không kìm được lòng mà rời đi.
Đây là nỗi bi thương của thời đại này, và là nỗi buồn của tất cả mọi người.
Mười mấy phút sau, người làm mướn cuối cùng đã kéo hết các cô nương trong mấy gian phòng ra, đứng chật cả sân.
Kim Phi đếm một lượt, ít nhất phải hơn 200 người.
“Tiên sinh, ngài cứ chọn thoải mái”.