“Biện pháp này của tiên sinh rất hay” Trương Lương gật đầu đồng ý: “Bất kỳ ai khi đến vùng xa xứ lạ thì họ đều sẽ vô cùng cẩn thận, cho dù có muốn làm chuyện gì xấu xa thì cũng sẽ suy nghĩ trước sau hơn.”
Thời phong kiến giao thông không tiện, thổ phỉ lại nhiều, rất nhiều người cả đời đều chỉ loanh quanh khu vực làng xóm, thậm chí cơ hội đi lên thị trấn thị xã cũng không nhiều, một chuyến đi lên thị trấn cũng được coi là đi xa, sau khi trở về có thể khoe khoang mãi.
Phạm vi giao lưu giữa người với người chỉ trong vòng một làng, nhiều nhất là biết thêm một vài người dân làng bên, còn nếu cách nhau một - hai làng là không biết nhau rồi.
Phái người của làng này làm quan ở làng khác coi như là cử người lạ làm quan rồi, có thể phòng ngừa người dân địa phương sau khi có quyền lực thì sinh ra lòng tham, mưu lợi cho mình hoặc người nhà.
“Không chỉ cử người làm quan nơi xứ lạ, mà còn cần phải thay phiên sau khi đã làm ở một nơi một khoảng thời gian, như vậy mới có thể tránh được việc quan lại bao che cho nhau”.
Kim Phi nói: “Bên này ta sẽ sắp xếp để xây dựng một khu trường học quan viên, huấn luyện cơ bản cho họ.”
“Trường học quan viên là để dạy người làm quan như thế nào phải không?” Đường Tiểu Bắc tò mò hỏi.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nghe đến một trường học như thế. “Muội có thể hiểu như vậy.” Kim Phi gật đầu.
Cho đến nay, y vẫn không có ý định dùng lòng tin và ích lợi đến để thử thách lòng người, lòng người là thứ không thể thử thách nhất.
Ai cũng chỉ là người bình thường mà thôi, y đặt mình vào. hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, nếu Kim Phi làm quan, y cũng sẽ muốn làm cho người trong gia đình có cuộc sống tốt hơn.
Cho dù có vài quan viên có giác ngộ cao, ví dụ như Ngụy Đại Đồng và Thiết Thế Hâm, họ mong cầu được lưu danh sử sách, nguyện ý thanh liêm cả đời, mang đến cuộc sống ấm no cho nhân dân, có thể không màng đến các loại cám dỗ, nhưng người thân của họ chưa chắc đã có giác ngộ ấy.
Hơn nữa Kim Phi cũng không hy vọng những quan viên thật lòng lo cho dân chúng lại phải sống nghèo rớt mồng tơi.
Cho nên đối với quan viên, Kim Phi áp dụng chính sách lương cao liêm khiết, tra xét nghiêm ngặt, trừng phạt nặng nề.
Nói trắng ra chính là tiền lương cho quan viên cao cực kỳ, đủ để bọn họ có cuộc sống đầy đủ, đồng thời giám sát và xử phạt cũng vô cùng nghiêm khắc.
Thời đại phong kiến, phần lớn quan lại bao che cho nhau, hôm nay ngươi phạm tội, ta tha cho ngươi một lần, lần sau ta phạm tội, ngươi cũng mắt nhằm mắt mở đi.
Đây là chuyện bình thường nơi quan trường phong kiến.
Nhưng một khi Kim Phi phát hiện quan viên tham ô, đều sẽ bị xử phạt nặng nhất.
Từ khi tiêu cục Trấn Viễn thành lập đến nay, số quan quân nhân viên hộ tống bị chém đầu vì tham ô đã vượt quá ba mươi người rồi.
Điều này khiến cho rất nhiều người hơi ngo ngoe có ý xấu phải từ bỏ ý định.
Trước mắt xem ra, bầu không khí chốn quan trường ở Xuyên Thục rất tốt, nhưng Kim Phi biết, tình huống như thế này không thể kéo dài quá lâu.
Cho nên y đã nghĩ tới việc xây dựng một trường học riêng cho quan viên từ lâu, trường học đó chuyên môn bồi dưỡng quan viên, dạy họ làm quan như thế nào, chẳng qua bởi vì y quá nhiều việc, cho nên vẫn chưa thể bắt đầu.
Bây giờ quan viên dưới trướng y càng lúc càng nhiều, chuyện này cũng phải lên kế hoạch bắt đầu, nếu không chờ đến khi họ có thói quen xấu, gây ảnh hưởng xấu đến quan trường, thì muốn sửa lại sẽ rất khó khăn.
“Tiên sinh, giờ mới xây trường học cho quan viên thì có kịp được không?” Trương Lương lo lắng hỏi.
“Khẳng định là không kịp thì mới phải phái người làm quan nơi xa chứ.”
Kim Phi nói: “Quan viên được phái đi xa chỉ cần kiên trì chờ đợi một - hai năm, làm cho người dân Giang Nam được no ấm, chờ chúng ta xây dựng căn cơ vững vàng là được!”
Cho tới nay, y vẫn chưa bao giờ dám mơ rằng trong một — hai năm mình có thể tạo ra một thịnh thế thái bình, điều duy nhất mà Kim Phi muốn bây giờ chỉ là cố gắng hết sức để giữ được mạng sống của người dân Giang Nam, để họ không chết đói trong hai năm này.
Thời phong kiến giao thông không tiện, thổ phỉ lại nhiều, rất nhiều người cả đời đều chỉ loanh quanh khu vực làng xóm, thậm chí cơ hội đi lên thị trấn thị xã cũng không nhiều, một chuyến đi lên thị trấn cũng được coi là đi xa, sau khi trở về có thể khoe khoang mãi.
Phạm vi giao lưu giữa người với người chỉ trong vòng một làng, nhiều nhất là biết thêm một vài người dân làng bên, còn nếu cách nhau một - hai làng là không biết nhau rồi.
Phái người của làng này làm quan ở làng khác coi như là cử người lạ làm quan rồi, có thể phòng ngừa người dân địa phương sau khi có quyền lực thì sinh ra lòng tham, mưu lợi cho mình hoặc người nhà.
“Không chỉ cử người làm quan nơi xứ lạ, mà còn cần phải thay phiên sau khi đã làm ở một nơi một khoảng thời gian, như vậy mới có thể tránh được việc quan lại bao che cho nhau”.
Kim Phi nói: “Bên này ta sẽ sắp xếp để xây dựng một khu trường học quan viên, huấn luyện cơ bản cho họ.”
“Trường học quan viên là để dạy người làm quan như thế nào phải không?” Đường Tiểu Bắc tò mò hỏi.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nghe đến một trường học như thế. “Muội có thể hiểu như vậy.” Kim Phi gật đầu.
Cho đến nay, y vẫn không có ý định dùng lòng tin và ích lợi đến để thử thách lòng người, lòng người là thứ không thể thử thách nhất.
Ai cũng chỉ là người bình thường mà thôi, y đặt mình vào. hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, nếu Kim Phi làm quan, y cũng sẽ muốn làm cho người trong gia đình có cuộc sống tốt hơn.
Cho dù có vài quan viên có giác ngộ cao, ví dụ như Ngụy Đại Đồng và Thiết Thế Hâm, họ mong cầu được lưu danh sử sách, nguyện ý thanh liêm cả đời, mang đến cuộc sống ấm no cho nhân dân, có thể không màng đến các loại cám dỗ, nhưng người thân của họ chưa chắc đã có giác ngộ ấy.
Hơn nữa Kim Phi cũng không hy vọng những quan viên thật lòng lo cho dân chúng lại phải sống nghèo rớt mồng tơi.
Cho nên đối với quan viên, Kim Phi áp dụng chính sách lương cao liêm khiết, tra xét nghiêm ngặt, trừng phạt nặng nề.
Nói trắng ra chính là tiền lương cho quan viên cao cực kỳ, đủ để bọn họ có cuộc sống đầy đủ, đồng thời giám sát và xử phạt cũng vô cùng nghiêm khắc.
Thời đại phong kiến, phần lớn quan lại bao che cho nhau, hôm nay ngươi phạm tội, ta tha cho ngươi một lần, lần sau ta phạm tội, ngươi cũng mắt nhằm mắt mở đi.
Đây là chuyện bình thường nơi quan trường phong kiến.
Nhưng một khi Kim Phi phát hiện quan viên tham ô, đều sẽ bị xử phạt nặng nhất.
Từ khi tiêu cục Trấn Viễn thành lập đến nay, số quan quân nhân viên hộ tống bị chém đầu vì tham ô đã vượt quá ba mươi người rồi.
Điều này khiến cho rất nhiều người hơi ngo ngoe có ý xấu phải từ bỏ ý định.
Trước mắt xem ra, bầu không khí chốn quan trường ở Xuyên Thục rất tốt, nhưng Kim Phi biết, tình huống như thế này không thể kéo dài quá lâu.
Cho nên y đã nghĩ tới việc xây dựng một trường học riêng cho quan viên từ lâu, trường học đó chuyên môn bồi dưỡng quan viên, dạy họ làm quan như thế nào, chẳng qua bởi vì y quá nhiều việc, cho nên vẫn chưa thể bắt đầu.
Bây giờ quan viên dưới trướng y càng lúc càng nhiều, chuyện này cũng phải lên kế hoạch bắt đầu, nếu không chờ đến khi họ có thói quen xấu, gây ảnh hưởng xấu đến quan trường, thì muốn sửa lại sẽ rất khó khăn.
“Tiên sinh, giờ mới xây trường học cho quan viên thì có kịp được không?” Trương Lương lo lắng hỏi.
“Khẳng định là không kịp thì mới phải phái người làm quan nơi xa chứ.”
Kim Phi nói: “Quan viên được phái đi xa chỉ cần kiên trì chờ đợi một - hai năm, làm cho người dân Giang Nam được no ấm, chờ chúng ta xây dựng căn cơ vững vàng là được!”
Cho tới nay, y vẫn chưa bao giờ dám mơ rằng trong một — hai năm mình có thể tạo ra một thịnh thế thái bình, điều duy nhất mà Kim Phi muốn bây giờ chỉ là cố gắng hết sức để giữ được mạng sống của người dân Giang Nam, để họ không chết đói trong hai năm này.