Lưu Tân Trụ đã làm ra quá nhiều việc ác, cũng quá kiêu ngạo, lúc làm chuyện xấu thì rất trắng trợn, không thèm che giấu.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Kim Phi sắp xếp cho hắn trở thành đối tượng bị xét xử đầu tiên.
Trước đó, dân chúng còn hơi sợ hãi, nhưng bây giờ có người dẫn đầu, bên cạnh còn có nhân viên hộ tống vũ trang đầy đủ đứng đó, khiến cho lá gan của người dân lớn hơn rất nhiều.
Càng ngày càng có nhiều người tố giác tội ác của Lưu Tân Trụ.
Từng người đi lên, phun ra một bãi nước miếng vào Lưu Tân Trụ.
Đại hội xét xử bắt đầu từ nửa buổi sáng kéo dài đến chiều mới kết thúc, quần áo của Lưu Tân Trụ đã thối không thể ngửi nổi.
“Lưu Tân Trụ, ngươi có gì muốn nói về bản cáo buộc của mọi người không?”
Nữ nhân viên hộ tống phụ trách chủ trì hỏi.
Lưu Tân Trụ vờ như không nghe thấy, hắn quỳ trên đất, cúi đầu không nói gì.
Thật ra chính hắn cũng biết, từ khi quân Khánh Gia tiến vào thành trì của huyện Lam Điền, kết cục của hắn đã được xác định.
Trên thực tế cũng là như vậy, quân Khánh Gia đã nắm được quá nhiều chứng cứ phạm tội của hẳn.
Cho dù hôm nay có tố cáo trước bàn dân thiên hạ hay không thì hắn cũng đều phải chết.
“Nếu ngươi không có gì để nói, vậy mời các vị thẩm phán viên đưa ra phán quyết!”
Nữ nhân viên hộ tống xoay người nhìn về phía bên phải võ đài.
Có bảy người ngồi ở sát mép bên phải, trong đó có hai người đến từ đội Chung Minh, một người đến từ tiêu cục Trấn Viễn, một người khác thuộc quân Khánh Gia.
Còn ba người còn lại là người có địa vị và danh vọng rất lớn mà dân chúng Lam Điền chọn ra để đại diện cho mọi người.
Bảy người cùng thương lượng một lúc, sau đó gọi nữ nhân viên hộ tống phụ trách hộ tống tới.
Một lát sau, nữ nhân viên hộ tống quay lại võ đài, tiếp tục cầm loa sắt lên:
“Sau khi bảy vị thẩm phán viên thương lượng xong, đã nhất trí là Lưu Tân Trụ đang trong nhiệm kỳ mà lại giết người, cưỡng ép con gái nhà lành, đánh người, chèn ép dân chúng, ngoài ra còn khiến cho nhiều gia đình bị tan nát, thủ đoạn của hắn khiến cho người người căm giận, cực kỳ xấu xa! Lần này, bảy vị thẩm phán viên đã đưa ra quyết định!”
Nữ nhân viên hộ tống nói đến đây thì dừng lại một lúc, lật sang trang mới.
Dưới đài, tất cả người xem đều ngừng thở, nhìn chằm chằm vào nữ nhân viên hộ tống, giống như đang đợi bị tuyên án.
Không ít người kích động siết chặt tay lại.
Nữ nhân viên hộ tống không hề cố tình vòng vo, sau khi sang trang thì đọc to lên: “Bảy vị thẩm phán viên nhất trí quyết định, tuyên án xử tử Lưu Tân Trụ, lập tức hành hình!”
“Hay lắm!”
Người dân đứng dưới dài đồng loạt khen ngợi!
Không biết ai là người vỗ tay trước, sau đó những người khác cũng làm theo.
Tiếng vỗ tay kéo dài tận hai phút, đến khi nữ nhân viên hộ tống cho người đánh chiêng, tiếng vỗ tay mới dần dần dừng lại.
Không ít người đã võ tay mạnh đến mức hai tay đã đỏ bừng!
Người vừa bước lên đài tố cáo Lưu Tân Trụ kích động quá mà vừa khóc vừa cười.
“Đội hành hình, kéo người đi, chém đầu!”
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Kim Phi sắp xếp cho hắn trở thành đối tượng bị xét xử đầu tiên.
Trước đó, dân chúng còn hơi sợ hãi, nhưng bây giờ có người dẫn đầu, bên cạnh còn có nhân viên hộ tống vũ trang đầy đủ đứng đó, khiến cho lá gan của người dân lớn hơn rất nhiều.
Càng ngày càng có nhiều người tố giác tội ác của Lưu Tân Trụ.
Từng người đi lên, phun ra một bãi nước miếng vào Lưu Tân Trụ.
Đại hội xét xử bắt đầu từ nửa buổi sáng kéo dài đến chiều mới kết thúc, quần áo của Lưu Tân Trụ đã thối không thể ngửi nổi.
“Lưu Tân Trụ, ngươi có gì muốn nói về bản cáo buộc của mọi người không?”
Nữ nhân viên hộ tống phụ trách chủ trì hỏi.
Lưu Tân Trụ vờ như không nghe thấy, hắn quỳ trên đất, cúi đầu không nói gì.
Thật ra chính hắn cũng biết, từ khi quân Khánh Gia tiến vào thành trì của huyện Lam Điền, kết cục của hắn đã được xác định.
Trên thực tế cũng là như vậy, quân Khánh Gia đã nắm được quá nhiều chứng cứ phạm tội của hẳn.
Cho dù hôm nay có tố cáo trước bàn dân thiên hạ hay không thì hắn cũng đều phải chết.
“Nếu ngươi không có gì để nói, vậy mời các vị thẩm phán viên đưa ra phán quyết!”
Nữ nhân viên hộ tống xoay người nhìn về phía bên phải võ đài.
Có bảy người ngồi ở sát mép bên phải, trong đó có hai người đến từ đội Chung Minh, một người đến từ tiêu cục Trấn Viễn, một người khác thuộc quân Khánh Gia.
Còn ba người còn lại là người có địa vị và danh vọng rất lớn mà dân chúng Lam Điền chọn ra để đại diện cho mọi người.
Bảy người cùng thương lượng một lúc, sau đó gọi nữ nhân viên hộ tống phụ trách hộ tống tới.
Một lát sau, nữ nhân viên hộ tống quay lại võ đài, tiếp tục cầm loa sắt lên:
“Sau khi bảy vị thẩm phán viên thương lượng xong, đã nhất trí là Lưu Tân Trụ đang trong nhiệm kỳ mà lại giết người, cưỡng ép con gái nhà lành, đánh người, chèn ép dân chúng, ngoài ra còn khiến cho nhiều gia đình bị tan nát, thủ đoạn của hắn khiến cho người người căm giận, cực kỳ xấu xa! Lần này, bảy vị thẩm phán viên đã đưa ra quyết định!”
Nữ nhân viên hộ tống nói đến đây thì dừng lại một lúc, lật sang trang mới.
Dưới đài, tất cả người xem đều ngừng thở, nhìn chằm chằm vào nữ nhân viên hộ tống, giống như đang đợi bị tuyên án.
Không ít người kích động siết chặt tay lại.
Nữ nhân viên hộ tống không hề cố tình vòng vo, sau khi sang trang thì đọc to lên: “Bảy vị thẩm phán viên nhất trí quyết định, tuyên án xử tử Lưu Tân Trụ, lập tức hành hình!”
“Hay lắm!”
Người dân đứng dưới dài đồng loạt khen ngợi!
Không biết ai là người vỗ tay trước, sau đó những người khác cũng làm theo.
Tiếng vỗ tay kéo dài tận hai phút, đến khi nữ nhân viên hộ tống cho người đánh chiêng, tiếng vỗ tay mới dần dần dừng lại.
Không ít người đã võ tay mạnh đến mức hai tay đã đỏ bừng!
Người vừa bước lên đài tố cáo Lưu Tân Trụ kích động quá mà vừa khóc vừa cười.
“Đội hành hình, kéo người đi, chém đầu!”