“Vũ Dương, bây giờ muội đã là Hoàng đế rồi, theo ta thấy, muội trực tiếp hạ chỉ cho bọn họ, bọn họ không tới chính là kháng chỉ!"
Quan Hạ Nhi bất bình thay Cửu công chúa: “Ta chỉ từng nghe nói tới việc giành nhau làm quan, chưa từng nghe nói bảo bọn họ làm quan mà bọn họ còn không muốn!”
“Tỷ tỷ, phu quân từng nói, dưa hái xanh không ngọt, người tri thức đều là người thanh cao, không ép buộc được.”
Cửu công chúa bất đắc dĩ nói: “Có lẽ lúc về ta sẽ tìm thời gian, tự mình đến nhà thăm hỏi, có cấp bậc lễ nghĩa thì có lẽ bọn họ sẽ sẵn lòng đến đây thôi.”
“Vũ Dương, bây giờ muội là Hoàng đế, sao có thể tùy tiện đến nhà thăm hỏi chứ?”
Quan Hạ Nhi nói: “Nếu như mấy người tri thức này cố ý ra vẻ sĩ diện, muội tự mình đi thăm hỏi thì có thể bọn họ càng không muốn đâu!”
“Tỷ tỷ, tỷ không hiểu mấy người này đâu, bọn họ là người thật sự có tài có đức, nếu không ta sẽ để ý như vậy sao?”
“Vũ Dương, mặc dù ta biết người nàng nhìn trúng chắc chắn có chỗ hơn người, nhưng lần này ta đứng về phía Hạ Nhi.”
Kim Phi nói: “Mấy người tri thức này có tới hay không và việc nàng có tự mình đi hay không, không liên quan với nhau lắm. Thậm chí là bọn họ vốn dĩ sẽ đến, nhưng vì nàng tự mình đi thăm hỏi mà bọn họ lại không tới nữa.”
“Tại sao?” Cửu công chúa nhíu mày hỏi.
“Ta đã từng xem tài liệu của mấy người tri thức này, bọn họ quả thật có tài có đức, nhưng người như vậy lại chú trọng đến thanh danh nhất."
Kim Phi nói: “Nàng tự mình đi mời bọn họ rời núi, nếu bọn họ từ chối, hoặc là mắng chửi nàng một trận thì sẽ có vẻ như mình càng thêm thanh cao, cũng chắc chắn mình sẽ được ghi vào sử sách.
Nàng nên biết rằng, việc này đối với người như bọn họ mà nói có sức hấp dẫn lớn tới mức nào!”
Cửu công chúa ngẩn ra, sau đó như có điều suy nghĩ mà gật đầu.
Kim Phi nói rất đúng.
Đối với rất nhiều người đọc sách mà nói, bọn họ không hề để ý đến quyền lợi tiền tài, thậm chí không thèm để ý đến sự sống chết của mình, bọn họ chỉ để ý đến thanh danh thôi.
Lưu danh sử sách là mộng tưởng cả đời của rất nhiều người đọc sách.
Cửu công chúa là Nữ vương đầu tiên trên thế giới này, có thể nói là tự mang theo độ nổi tiếng.
Từng cử chỉ hành động của cô ấy đều cực kỳ có khả năng được ghi vào sử sách.
Sao mấy người tri thức này có thể bỏ qua cơ hội như vậy được?
Cho nên cô ấy tự tìm tới nhà, bị người tri thức mắng to một trận sau đó đuổi ra ngoài là việc có khả năng vô cùng cao.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Cửu công chúa mãi không lên đường.
Mấy người tri thức không chỉ có sức ảnh hưởng ở nơi đó, mà ở trong giới văn hóa của cả Đại Khang cũng rất có địa vị.
Một khi bọn họ công khai chống lại Cửu công chúa thì sẽ có rất nhiều người đọc sách noi theo.
Đến lúc đó tình hình sẽ phiền toái hơn bây giờ. “Hay là cứ gác chuyện này lại đã?”
Cửu công chúa luôn quyết đoán vào lúc này cũng không chắc chăn lắm.
“Không cần, sau này ta đi mời bọn họ là được rồi."
Kim Phi cười nói.
“Phu quân không sợ bị mắng à?”
“Kim Phi ta tự thấy làm việc không thẹn với trời đất, không thẹn với lương tâm, không thẹn với người dân!” Kim Phi ngẩng
đầu nói: “Bọn họ dựa vào cái gì mà mắng ta?”
Cửu công chúa còn muốn nói gì đó thì lại bị Kim Phi ngắt lời.
“Yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ tìm mấy người này về cho nàng!”
“Vâng!”
Cửu công chúa khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Kim Phi tràn đầy vẻ cảm kích và lưu luyến.
Cô ấy biết, thật ra Kim Phi không quan tâm đến người tri thức gì cả, y bằng lòng tự mình lên núi mời người, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là giúp cô ấy san sẻ.
“Dựa vào người khác chung quy cũng không phải là kế hoạch lâu dài, muốn giang sơn Đại Khang vững chắc thì vẫn phải bồi dưỡng nhân tài của riêng mình!”
Kim Phi quay đầu nói: “Xưởng làm giấy và xưởng in xây dựng thế nào rồi?”
Muốn bồi dưỡng nhân dài của riêng mình thì đầu tiên phải phổ cập giáo dục.
Mà muốn phổ cập giáo dục thì nhất định phải phát triển việc làm giấy và in ấn.
Nếu không thì sách vở không đủ, phổ cập giáo dục thế nào được?
Ban đầu sau khi ý thức được vấn đề này khi đang ở Đại Tản Quan, Kim Phi đã viết thư cho Cửu công chúa, bảo cô ấy xây dựng xưởng in và xưởng làm giấy trong làng.
Sau đó Kim Phi bận rộn việc khác nên chưa từng hỏi tới, cũng không biết bây giờ tiến hành thế nào rồi.
Quan Hạ Nhi bất bình thay Cửu công chúa: “Ta chỉ từng nghe nói tới việc giành nhau làm quan, chưa từng nghe nói bảo bọn họ làm quan mà bọn họ còn không muốn!”
“Tỷ tỷ, phu quân từng nói, dưa hái xanh không ngọt, người tri thức đều là người thanh cao, không ép buộc được.”
Cửu công chúa bất đắc dĩ nói: “Có lẽ lúc về ta sẽ tìm thời gian, tự mình đến nhà thăm hỏi, có cấp bậc lễ nghĩa thì có lẽ bọn họ sẽ sẵn lòng đến đây thôi.”
“Vũ Dương, bây giờ muội là Hoàng đế, sao có thể tùy tiện đến nhà thăm hỏi chứ?”
Quan Hạ Nhi nói: “Nếu như mấy người tri thức này cố ý ra vẻ sĩ diện, muội tự mình đi thăm hỏi thì có thể bọn họ càng không muốn đâu!”
“Tỷ tỷ, tỷ không hiểu mấy người này đâu, bọn họ là người thật sự có tài có đức, nếu không ta sẽ để ý như vậy sao?”
“Vũ Dương, mặc dù ta biết người nàng nhìn trúng chắc chắn có chỗ hơn người, nhưng lần này ta đứng về phía Hạ Nhi.”
Kim Phi nói: “Mấy người tri thức này có tới hay không và việc nàng có tự mình đi hay không, không liên quan với nhau lắm. Thậm chí là bọn họ vốn dĩ sẽ đến, nhưng vì nàng tự mình đi thăm hỏi mà bọn họ lại không tới nữa.”
“Tại sao?” Cửu công chúa nhíu mày hỏi.
“Ta đã từng xem tài liệu của mấy người tri thức này, bọn họ quả thật có tài có đức, nhưng người như vậy lại chú trọng đến thanh danh nhất."
Kim Phi nói: “Nàng tự mình đi mời bọn họ rời núi, nếu bọn họ từ chối, hoặc là mắng chửi nàng một trận thì sẽ có vẻ như mình càng thêm thanh cao, cũng chắc chắn mình sẽ được ghi vào sử sách.
Nàng nên biết rằng, việc này đối với người như bọn họ mà nói có sức hấp dẫn lớn tới mức nào!”
Cửu công chúa ngẩn ra, sau đó như có điều suy nghĩ mà gật đầu.
Kim Phi nói rất đúng.
Đối với rất nhiều người đọc sách mà nói, bọn họ không hề để ý đến quyền lợi tiền tài, thậm chí không thèm để ý đến sự sống chết của mình, bọn họ chỉ để ý đến thanh danh thôi.
Lưu danh sử sách là mộng tưởng cả đời của rất nhiều người đọc sách.
Cửu công chúa là Nữ vương đầu tiên trên thế giới này, có thể nói là tự mang theo độ nổi tiếng.
Từng cử chỉ hành động của cô ấy đều cực kỳ có khả năng được ghi vào sử sách.
Sao mấy người tri thức này có thể bỏ qua cơ hội như vậy được?
Cho nên cô ấy tự tìm tới nhà, bị người tri thức mắng to một trận sau đó đuổi ra ngoài là việc có khả năng vô cùng cao.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Cửu công chúa mãi không lên đường.
Mấy người tri thức không chỉ có sức ảnh hưởng ở nơi đó, mà ở trong giới văn hóa của cả Đại Khang cũng rất có địa vị.
Một khi bọn họ công khai chống lại Cửu công chúa thì sẽ có rất nhiều người đọc sách noi theo.
Đến lúc đó tình hình sẽ phiền toái hơn bây giờ. “Hay là cứ gác chuyện này lại đã?”
Cửu công chúa luôn quyết đoán vào lúc này cũng không chắc chăn lắm.
“Không cần, sau này ta đi mời bọn họ là được rồi."
Kim Phi cười nói.
“Phu quân không sợ bị mắng à?”
“Kim Phi ta tự thấy làm việc không thẹn với trời đất, không thẹn với lương tâm, không thẹn với người dân!” Kim Phi ngẩng
đầu nói: “Bọn họ dựa vào cái gì mà mắng ta?”
Cửu công chúa còn muốn nói gì đó thì lại bị Kim Phi ngắt lời.
“Yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ tìm mấy người này về cho nàng!”
“Vâng!”
Cửu công chúa khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Kim Phi tràn đầy vẻ cảm kích và lưu luyến.
Cô ấy biết, thật ra Kim Phi không quan tâm đến người tri thức gì cả, y bằng lòng tự mình lên núi mời người, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là giúp cô ấy san sẻ.
“Dựa vào người khác chung quy cũng không phải là kế hoạch lâu dài, muốn giang sơn Đại Khang vững chắc thì vẫn phải bồi dưỡng nhân tài của riêng mình!”
Kim Phi quay đầu nói: “Xưởng làm giấy và xưởng in xây dựng thế nào rồi?”
Muốn bồi dưỡng nhân dài của riêng mình thì đầu tiên phải phổ cập giáo dục.
Mà muốn phổ cập giáo dục thì nhất định phải phát triển việc làm giấy và in ấn.
Nếu không thì sách vở không đủ, phổ cập giáo dục thế nào được?
Ban đầu sau khi ý thức được vấn đề này khi đang ở Đại Tản Quan, Kim Phi đã viết thư cho Cửu công chúa, bảo cô ấy xây dựng xưởng in và xưởng làm giấy trong làng.
Sau đó Kim Phi bận rộn việc khác nên chưa từng hỏi tới, cũng không biết bây giờ tiến hành thế nào rồi.