"Nếu như ta cho ngươi năm mươi bộ áo giáo đen, hai chiếc nỏ và ba thùng lựu đạn, có đủ không?" Trịnh Phương hỏi ngược lại.
"Nếu như vậy, ta đảm bảo giết chết hết những tên thổ phỉ này!"
Thiết Ngưu lộ ra vẻ mặt vui mừng, vội vàng gật đầu.
Khi các cựu binh bị thương quay trở về, thông tin chỉ tiết về trận chiến ở Tây Xuyên cũng lan truyền khắp làng Tây Hà.
Trương Lương dẫn đầu đội áo giáp đen xông ra khỏi vòng vây, còn Kim Phi sử dụng nỏ và lựu đạn liên tục đảo ngược tình thế, đây là hai câu chuyện mà các cựu binh thích kể nhất.
Thiết Ngưu từ lâu đã thèm muốn có được áo giáp đen và lựu đạn.
"Trong làng vẫn còn áo giáp đen và lựu đạn sao?" Đường Đông Đông, Tiểu Ngọc và Thiết Chùy đều kinh ngạc.
"Còn một ít!" Trịnh Phương gật đầu.
"Hạ Nhi, muội có biết không?" Đường Đông Đông chú ý tới sắc mặt bình tĩnh của Quan Hạ Nhi, thăm dò hỏi.
"Khi đi tướng công có để lại một ít lựu đạn, nhưng tướng công nói lựu đạn quá nguy hiểm, không đến lúc bất đắc dĩ thì không được dùng, cũng không cho phép muội nói ra ngoài."
Quan Hạ Nhi gật đầu: "Áo giáp đen là tướng công bảo nhóm người Mãn Thương chế tạo, vốn định chuẩn bị đưa đến Tây Xuyên tiếp viện cho tiền tuyến, nhưng sau khi đánh thẳng rồi thì lại không đưa qua đó nữa."
"Có bao nhiêu áo giáp đen và lựu đạn?" Đường Đông Đông hỏi.
"Tướng công nói đây là những đồ vật có giá trị nhất trong làng chúng ta, không thể nói cho ai là có bao nhiêu."
Quan Hạ Nhi luôn luôn nói với Đường Đông Đông tất cả mọi thứ, lúc này cũng lắc đầu.
Đường Đông Đông biết rõ vị trí của Kim Phi trong lòng Quan Hạ Nhi nên cũng không tức giận mà ngược lại lại cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Cũng may Kim Phi có để lại phương án dự phòng, nếu không lần này thực sự sẽ rất nguy hiểm.
Sau đó Quan Hạ Nhi mở nhà kho ở phía sau núi, không cho người ngoài vào, mà một mình đi vào trong, dùng một chiếc xe đẩy nhỏ để kéo lựu đạn vào áo giáp đen ra ngoài.
Đỉnh Song Đà cách làng Tây Hà không gần, mặc dù áo giáp không nặng lắm, nhưng nếu mặc áo giáp đen chạy hết tốc. lực thì nhân viên hộ tống cũng không thể chịu đựng được.
Hơn nữa, trước mắt thổ phỉ còn chưa biết làng Tây Hà có áo giáp đen, Thiết Ngưu muốn đánh phủ đầu trước nên không cho người mặc áo vào ngay mà tìm xe ngựa kéo đi trên đường.
Thổ phỉ tập kích đỉnh Song Đà chính là mưu đồ của Trân sư gia.
Những tên thổ phỉ ở xung quanh Quảng Nguyên thực sự giống như lời nói của Trần sư gia, vô cùng căm hận tiêu cục Trấn Viễn.
Chỉ là sức chiến đấu của tiêu cục Trấn Viễn quá mạnh, bọn họ không ai dám nhảy ra khiêu khích, chỉ có thể luôn chú ý đến những thay đổi nhỏ ở Kim Xuyên.
Một khi phát hiện ra Trương Lương bắt đầu diệt thổ phỉ lần nữa, bọn họ sẽ lập tức mang theo lương thực trong hang ổ của mình chạy trốn.
Sống một cuộc sống sợ hãi như vậy thật sự không dễ dàng.
Trần sư gia vốn là người biết ăn nói, giỏi mưu lược, mê hoặc một nhóm thổ phỉ vốn đã có ác cảm với tiêu cục Trấn Viễn còn không phải là đơn giản sao?
Huống chỉ Trần sư gia không chỉ là mê hoặc đơn thuần, vì lần hành động này, các nhà quyền quý cũng đã tiêu không ít tâm sức, mỗi nhà cũng đã bỏ ra không ít bạc.
Với sự oán giận của thổ phỉ, bạc của đám quyền quý, cộng thêm cái lưỡi sắc bén của mình, Trần sư gia đã nhanh chóng tập hợp một nhóm thổ phỉ lớn và phát động công kích.
Trần sư gia làm việc rất cẩn thận chu đáo, trước khi tấn công đỉnh Song Đà, ông ta đã biết làng Tây Hà sẽ phái người đến chỉ viện.
Không lâu sau khi Thiết Ngưu dẫn đội nhân viên hộ tống ra khỏi thôn, Trần sư gia đã nhận được tin tức.
Biết Thiết Ngưu chỉ mang theo hơn một trăm người, Trần sư gia lập tức nhận ra trong đó chắc chẳn có bẫy.
Nhưng không biết vì lý do gì, Trần sư gia lại không nhắc nhở đám thổ phỉ đang vây hãm đỉnh Song Đà, chỉ thông báo. cho bọn họ là làng Tây Hà đã phái người đến chỉ viện rồi thôi.
Bọn thổ phỉ vừa nghe nói chỉ có hơn một trăm người, căn bản không coi ra gì, thậm chí mấy ông lớn còn tập hợp lại đề bàn biện pháp đối phó và lên kế hoạch phục kích giữa đường nữa.
Đáng tiếc là đám ô hợp vẫn là đám ô hợp, mấy ông lớn không ai muốn chịu thiệt, chỉ muốn đợi người khác đánh xong rồi mình đi theo sau để hưởng lợi.
Mấy người bọn chúng tan rã không vui vẻ gì, còn việc phục: kích gì đó thì càng không cần phải nhắc đến nữa, nó đã sớm bị các ông lớn lãng quên trên chín tầng mây rồi.
Thiết Ngưu cứ như vậy quang minh chính đại dẫn một trăm năm mươi nhân viên hộ tống đến bên ngoài núi Thiết Quán.
Cho đến khi cách đỉnh Song Đà chưa đến một kilomet, cũng chưa gặp một trạm gác nào.
"Đám ô hợp này cũng dám đến Kim Xuyên đánh đỉnh Song Đà của chúng ta sao, bọn họ không muốn sống nữa hả?”
Một đội trưởng đại đội dưới quyền Thiết Ngưu khinh thường nói: "Thiết tiểu đoàn trưởng, ngài cũng đừng bận bịu quá, ta dẫn theo một đại đội là có thể đánh bại bọn họ rồi!"
"Tiên sinh nói sư tử chiến đấu với thỏ cũng phải dùng hết sức, vĩnh viễn không nên coi thường bất kỳ kẻ thù nào, thỏ tức giận sẽ cần người, huống hồ là mấy tên thổ phỉ liều mạng như vậy, cẩn thận vẫn tốt hơn."
Thiết Ngưu nhìn xung quanh: "Hơn nữa, hành trình chúng †a đến đây quá thuận lợi, trong lòng ta hơi bất an."
"Nếu như vậy, ta đảm bảo giết chết hết những tên thổ phỉ này!"
Thiết Ngưu lộ ra vẻ mặt vui mừng, vội vàng gật đầu.
Khi các cựu binh bị thương quay trở về, thông tin chỉ tiết về trận chiến ở Tây Xuyên cũng lan truyền khắp làng Tây Hà.
Trương Lương dẫn đầu đội áo giáp đen xông ra khỏi vòng vây, còn Kim Phi sử dụng nỏ và lựu đạn liên tục đảo ngược tình thế, đây là hai câu chuyện mà các cựu binh thích kể nhất.
Thiết Ngưu từ lâu đã thèm muốn có được áo giáp đen và lựu đạn.
"Trong làng vẫn còn áo giáp đen và lựu đạn sao?" Đường Đông Đông, Tiểu Ngọc và Thiết Chùy đều kinh ngạc.
"Còn một ít!" Trịnh Phương gật đầu.
"Hạ Nhi, muội có biết không?" Đường Đông Đông chú ý tới sắc mặt bình tĩnh của Quan Hạ Nhi, thăm dò hỏi.
"Khi đi tướng công có để lại một ít lựu đạn, nhưng tướng công nói lựu đạn quá nguy hiểm, không đến lúc bất đắc dĩ thì không được dùng, cũng không cho phép muội nói ra ngoài."
Quan Hạ Nhi gật đầu: "Áo giáp đen là tướng công bảo nhóm người Mãn Thương chế tạo, vốn định chuẩn bị đưa đến Tây Xuyên tiếp viện cho tiền tuyến, nhưng sau khi đánh thẳng rồi thì lại không đưa qua đó nữa."
"Có bao nhiêu áo giáp đen và lựu đạn?" Đường Đông Đông hỏi.
"Tướng công nói đây là những đồ vật có giá trị nhất trong làng chúng ta, không thể nói cho ai là có bao nhiêu."
Quan Hạ Nhi luôn luôn nói với Đường Đông Đông tất cả mọi thứ, lúc này cũng lắc đầu.
Đường Đông Đông biết rõ vị trí của Kim Phi trong lòng Quan Hạ Nhi nên cũng không tức giận mà ngược lại lại cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Cũng may Kim Phi có để lại phương án dự phòng, nếu không lần này thực sự sẽ rất nguy hiểm.
Sau đó Quan Hạ Nhi mở nhà kho ở phía sau núi, không cho người ngoài vào, mà một mình đi vào trong, dùng một chiếc xe đẩy nhỏ để kéo lựu đạn vào áo giáp đen ra ngoài.
Đỉnh Song Đà cách làng Tây Hà không gần, mặc dù áo giáp không nặng lắm, nhưng nếu mặc áo giáp đen chạy hết tốc. lực thì nhân viên hộ tống cũng không thể chịu đựng được.
Hơn nữa, trước mắt thổ phỉ còn chưa biết làng Tây Hà có áo giáp đen, Thiết Ngưu muốn đánh phủ đầu trước nên không cho người mặc áo vào ngay mà tìm xe ngựa kéo đi trên đường.
Thổ phỉ tập kích đỉnh Song Đà chính là mưu đồ của Trân sư gia.
Những tên thổ phỉ ở xung quanh Quảng Nguyên thực sự giống như lời nói của Trần sư gia, vô cùng căm hận tiêu cục Trấn Viễn.
Chỉ là sức chiến đấu của tiêu cục Trấn Viễn quá mạnh, bọn họ không ai dám nhảy ra khiêu khích, chỉ có thể luôn chú ý đến những thay đổi nhỏ ở Kim Xuyên.
Một khi phát hiện ra Trương Lương bắt đầu diệt thổ phỉ lần nữa, bọn họ sẽ lập tức mang theo lương thực trong hang ổ của mình chạy trốn.
Sống một cuộc sống sợ hãi như vậy thật sự không dễ dàng.
Trần sư gia vốn là người biết ăn nói, giỏi mưu lược, mê hoặc một nhóm thổ phỉ vốn đã có ác cảm với tiêu cục Trấn Viễn còn không phải là đơn giản sao?
Huống chỉ Trần sư gia không chỉ là mê hoặc đơn thuần, vì lần hành động này, các nhà quyền quý cũng đã tiêu không ít tâm sức, mỗi nhà cũng đã bỏ ra không ít bạc.
Với sự oán giận của thổ phỉ, bạc của đám quyền quý, cộng thêm cái lưỡi sắc bén của mình, Trần sư gia đã nhanh chóng tập hợp một nhóm thổ phỉ lớn và phát động công kích.
Trần sư gia làm việc rất cẩn thận chu đáo, trước khi tấn công đỉnh Song Đà, ông ta đã biết làng Tây Hà sẽ phái người đến chỉ viện.
Không lâu sau khi Thiết Ngưu dẫn đội nhân viên hộ tống ra khỏi thôn, Trần sư gia đã nhận được tin tức.
Biết Thiết Ngưu chỉ mang theo hơn một trăm người, Trần sư gia lập tức nhận ra trong đó chắc chẳn có bẫy.
Nhưng không biết vì lý do gì, Trần sư gia lại không nhắc nhở đám thổ phỉ đang vây hãm đỉnh Song Đà, chỉ thông báo. cho bọn họ là làng Tây Hà đã phái người đến chỉ viện rồi thôi.
Bọn thổ phỉ vừa nghe nói chỉ có hơn một trăm người, căn bản không coi ra gì, thậm chí mấy ông lớn còn tập hợp lại đề bàn biện pháp đối phó và lên kế hoạch phục kích giữa đường nữa.
Đáng tiếc là đám ô hợp vẫn là đám ô hợp, mấy ông lớn không ai muốn chịu thiệt, chỉ muốn đợi người khác đánh xong rồi mình đi theo sau để hưởng lợi.
Mấy người bọn chúng tan rã không vui vẻ gì, còn việc phục: kích gì đó thì càng không cần phải nhắc đến nữa, nó đã sớm bị các ông lớn lãng quên trên chín tầng mây rồi.
Thiết Ngưu cứ như vậy quang minh chính đại dẫn một trăm năm mươi nhân viên hộ tống đến bên ngoài núi Thiết Quán.
Cho đến khi cách đỉnh Song Đà chưa đến một kilomet, cũng chưa gặp một trạm gác nào.
"Đám ô hợp này cũng dám đến Kim Xuyên đánh đỉnh Song Đà của chúng ta sao, bọn họ không muốn sống nữa hả?”
Một đội trưởng đại đội dưới quyền Thiết Ngưu khinh thường nói: "Thiết tiểu đoàn trưởng, ngài cũng đừng bận bịu quá, ta dẫn theo một đại đội là có thể đánh bại bọn họ rồi!"
"Tiên sinh nói sư tử chiến đấu với thỏ cũng phải dùng hết sức, vĩnh viễn không nên coi thường bất kỳ kẻ thù nào, thỏ tức giận sẽ cần người, huống hồ là mấy tên thổ phỉ liều mạng như vậy, cẩn thận vẫn tốt hơn."
Thiết Ngưu nhìn xung quanh: "Hơn nữa, hành trình chúng †a đến đây quá thuận lợi, trong lòng ta hơi bất an."