Chỉ thấy thanh niên thản nhiên mỉm cười một tiếng, lấy từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, tùy ý ném cho nha hoàn phía sau, bảo nha hoàn đưa lên bục: “Đây là ngân phiếu mười nghìn lượng, để ở chỗ cô nương này trước, nếu lát nữa thừa hoàn thiếu bù, vậy được không?”
“Được, được ạ!”
Lạc Lan khom lưng hành lễ với thanh niên: “Đa tạ công tử ủng hộ!”
Thanh niên xua tay, hỏi: “Bây giờ thanh đao này thuộc về ta chưa?”
“Công tử chờ một chút”, Lạc Lan giải thích: “Dựa theo quy tắc do tiên sinh đặt ra, ta phải hỏi ba lần để đảm bảo không ai tiếp tục tăng giá thì thanh đao này mới thuộc về công tử”.
“Cũng thú vị đấy”, thanh niên gật đầu, ra hiệu Lạc Lan nói tiếp.
“Vị công tử này ra giá năm nghìn lượng, không biết các vị công tử còn tăng giá không?”
Lạc Lan hỏi.
Tất cả các công tử có mặt đều bị choáng ngợp bởi sự chịu chơi của thanh niên đó.
Ngân phiếu mười nghìn lượng lại tùy tiện ném cho nha hoàn như vậy.
Hành động này chứng tỏ đối phương cũng không coi mười nghìn lượng bạc ra gì.
Ngay cả ở một nơi như kinh thành, mười nghìn lượng bạc cũng là một số tiền rất lớn.
Đối phương không biết giàu đến mức nào, mới có thể có tự tin như vậy?
Nhất thời, thanh niên đó càng trở nên bí ẩn hơn trong mắt những công tử ở đây.
Lạc Lan cũng không để ý các công tử nghĩ như thế nào, tiếp tục chậm rãi hỏi: “Năm nghìn lượng lần thứ nhất!”
“Năm nghìn lượng lần thứ hai!”
Hét tới đây, Lạc Lan hơi dừng lại, hy vọng những công tử khác tiếp tục ra giá.
Đáng tiếc năm nghìn lượng đã vượt quá giới hạn có thể thừa nhận của các công tử, ai nấy đều lộ vẻ tiếc nuối.
Lạc Lan cũng không dừng lại quá lâu, đợi khoảng hai giây, thấy vẫn không có người ra giá, chỉ có thể hô: “Năm nghìn lượng lần thứ ba!”
Sau khi hô xong, cô ấy đưa tay gõ lên chiêng đồng bên cạnh: “Chúc mừng công tử có được thanh Trảm Tinh Đao đầu tiên trong buổi đấu giá này!”
Thiết Chùy nghe vậy thì nhảy xuống bục, hai tay nâng Hắc Đao đưa đến trước mặt thanh niên: “Công tử, mời kiểm tra thử”.
Thanh niên không chút khách khí vươn tay mở hộp, sau khi kiểm tra xác nhận không sai, mới gật đầu với Thiết Chùy.
Sau khi Thiết Chùy rời đi, thanh niên rút Hắc Đao ra, nhìn chằm chằm chữ khắc trên thanh đao, không biết suy nghĩ gì.
Trên bục, Thiết Chùy lại đưa một chiếc hộp khác ra.
Lần này Lạc Lan không giới thiệu hộp đao hay vỏ đao linh tinh gì nữa, mà nói thẳng: “Chữ khắc trên Trảm Tinh Đao này là ‘Một người liên tục chiến đấu ba ngàn dặm, một đao từng địch trăm quân thù’.
Giá khởi điểm vẫn là một nghìn lượng, các vị công tử có thể bắt đầu đấu giá”.
Thanh Hắc Đao thứ nhất sở dĩ có thể được đấu giá điên cuồng, ngoại trừ mới lạ ra, quan trọng nhất là trên thân đao khắc một câu “Tư thế hào hùng ba nghìn dặm, một nhát đao lạnh mười sáu châu”, thể hiện tất cả tình cảm và lòng nhiệt huyết của các võ tướng.
“Được, được ạ!”
Lạc Lan khom lưng hành lễ với thanh niên: “Đa tạ công tử ủng hộ!”
Thanh niên xua tay, hỏi: “Bây giờ thanh đao này thuộc về ta chưa?”
“Công tử chờ một chút”, Lạc Lan giải thích: “Dựa theo quy tắc do tiên sinh đặt ra, ta phải hỏi ba lần để đảm bảo không ai tiếp tục tăng giá thì thanh đao này mới thuộc về công tử”.
“Cũng thú vị đấy”, thanh niên gật đầu, ra hiệu Lạc Lan nói tiếp.
“Vị công tử này ra giá năm nghìn lượng, không biết các vị công tử còn tăng giá không?”
Lạc Lan hỏi.
Tất cả các công tử có mặt đều bị choáng ngợp bởi sự chịu chơi của thanh niên đó.
Ngân phiếu mười nghìn lượng lại tùy tiện ném cho nha hoàn như vậy.
Hành động này chứng tỏ đối phương cũng không coi mười nghìn lượng bạc ra gì.
Ngay cả ở một nơi như kinh thành, mười nghìn lượng bạc cũng là một số tiền rất lớn.
Đối phương không biết giàu đến mức nào, mới có thể có tự tin như vậy?
Nhất thời, thanh niên đó càng trở nên bí ẩn hơn trong mắt những công tử ở đây.
Lạc Lan cũng không để ý các công tử nghĩ như thế nào, tiếp tục chậm rãi hỏi: “Năm nghìn lượng lần thứ nhất!”
“Năm nghìn lượng lần thứ hai!”
Hét tới đây, Lạc Lan hơi dừng lại, hy vọng những công tử khác tiếp tục ra giá.
Đáng tiếc năm nghìn lượng đã vượt quá giới hạn có thể thừa nhận của các công tử, ai nấy đều lộ vẻ tiếc nuối.
Lạc Lan cũng không dừng lại quá lâu, đợi khoảng hai giây, thấy vẫn không có người ra giá, chỉ có thể hô: “Năm nghìn lượng lần thứ ba!”
Sau khi hô xong, cô ấy đưa tay gõ lên chiêng đồng bên cạnh: “Chúc mừng công tử có được thanh Trảm Tinh Đao đầu tiên trong buổi đấu giá này!”
Thiết Chùy nghe vậy thì nhảy xuống bục, hai tay nâng Hắc Đao đưa đến trước mặt thanh niên: “Công tử, mời kiểm tra thử”.
Thanh niên không chút khách khí vươn tay mở hộp, sau khi kiểm tra xác nhận không sai, mới gật đầu với Thiết Chùy.
Sau khi Thiết Chùy rời đi, thanh niên rút Hắc Đao ra, nhìn chằm chằm chữ khắc trên thanh đao, không biết suy nghĩ gì.
Trên bục, Thiết Chùy lại đưa một chiếc hộp khác ra.
Lần này Lạc Lan không giới thiệu hộp đao hay vỏ đao linh tinh gì nữa, mà nói thẳng: “Chữ khắc trên Trảm Tinh Đao này là ‘Một người liên tục chiến đấu ba ngàn dặm, một đao từng địch trăm quân thù’.
Giá khởi điểm vẫn là một nghìn lượng, các vị công tử có thể bắt đầu đấu giá”.
Thanh Hắc Đao thứ nhất sở dĩ có thể được đấu giá điên cuồng, ngoại trừ mới lạ ra, quan trọng nhất là trên thân đao khắc một câu “Tư thế hào hùng ba nghìn dặm, một nhát đao lạnh mười sáu châu”, thể hiện tất cả tình cảm và lòng nhiệt huyết của các võ tướng.