Lúc trước, còn có người cố tình nhấn mạnh với chúng, rằng sơn trang Lục Thủy sẽ không bao giờ để thông tin của khách bị lộ ra, nên chúng mới dám ở lại đó.
Nhưng không ngờ được, chúng vừa mới truyền chỉ tới, cũng được nửa canh giờ, Cửu công chúa đã tra ra được.
Những kẻ khác thì chưa chắc đã dám giết sử giả, nhưng Cửu công chúa lại là con gái của hoàng đế.
Hôm nay chúng lại bị bắt vì tội cố tình trì hoãn việc truyền thánh chỉ, có đánh chết chúng, Hoàng Đế có lẽ cũng không nói gì.
“Vị tỷ tỷ này, nô tài biết lỗi rồi. Nhờ ngài đi cầu xin Điện hạ giúp nô tài với!”
Hai tên thái giám sợ tới mức dập đầu, rồi vội chạy lại nhét ngân phiếu vào tay Châu Nhi
Những tên tùy tùng đi theo cũng sợ hãi quỳ xuống. “Hừ. Bây giờ mới nhớ ra các ngươi là nô tài à?”
Châu Nhi cười khẩy, nói: “Đội trưởng Tần, sao còn chưa ra tay?”
“Đánh cho ta!”
Tần Minh siết tay lại, một cước đá tên thái giám dẫn đầu ngã lộn nhào.
Những hộ vệ khác cũng rút con dao nhỏ đã chuẩn bị từ lâu ra.
Họ đang chuẩn bị ra tay, đột nhiên có một tiếng quát lạnh lùng vang ra từ bên trong: “Chờ đất”
Cửu công chúa lên tiếng, Tân Minh nhanh chóng ngăn hộ vệ lại.
“Điện hạ, nô tài biết lỗi rồi. Câu xin Điện hạ tha cho nô tài một mạng!”
Hai tên thái giám vừa lăn vừa bò về phía Cửu công chúa, nhưng bị Thấm Nhi đá một phát quay về.
“Đưa chúng vào!”
Cửu công chúa liếc thái giám một cái, rồi xoay người đi vào trong.
Châu Nhi mỗi tay một tên đưa chúng vào thư phòng.
“Bổn cung cho các ngươi cơ hội cuối, nói cho ta nghe rốt cuộc ở kinh thành đã xảy ra chuyện gì, nếu không bổn cung sẽ cho người trói các ngươi lại trong núi làm thức ăn cho sói!”
Cửu công chúa còn lạnh giọng nói tiếp: “Nếu các ngươi không tin bổn cung dám giết sử giả, vậy có thể thử một chút đấy!"
“Nô tài tin ạ. Nô tài tin người!”
Hai tên thái giám sợ tới mức liều mạng dập đầu.
“Được. Hai người các người lần lượt nói. Nếu các ngươi nói không giống nhau, bổn cung giết sẽ giết cả hai!”
“Nô tài tuyệt đối không dám nói dối!”
Hai tên đó đồng thời đưa tay ra thề.
Cửu công chúa hừ một tiếng, ý bảo Thấm Nhi dẫn mỗi người vào một phòng.
Khánh Mộ Lam vấy tay gọi A Mai tới, rồi đi theo Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đi vào trong.
Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, lại để Thấm Nhi đưa kẻ khác vào.
Đến khi hỏi xong, vẻ mặt của Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Mộ Lam đều vô cùng khó coi.
“Điện hạ, những người này phải làm sao đây?” Châu Nhi cẩn thận hỏi. Hai tên thái giám vẫn đang quỳ trên tuyết ở ngoài cửa.
Cửu công chúa không trả lời, chỉ tùy tiện khoát tay một cái.
Châu Nhi hiểu ý, đi ra cửa nói: “Đội trưởng Tần, đánh gãy chân chúng rồi ném ra ngoài đường đi.”
“Điện hạ, những gì nô tài vừa nói đều là sự thật đấy ạ!” Tên thái giám dẫn đầu cao giọng hét lên. Nhưng ngay sau đó, gậy ngắn đập vào miệng gã một cái.
Mấy cái răng của thái giám bay thẳng ra ngoài, tiếng kêu cũng ngừng lại.
Sau đó hai chân của gã bắt đầu đau nhức Ngực cũng bị Tân Minh đạp mấy cái.
Với lực chân của Tân Minh, cũng không biết xương sườn của thái giám còn nguyên vẹn được mấy cái.
“Kéo rồi ném đi!”
Tần Minh tìm hai hộ vệ khác kéo cánh hai cánh tay thái giám như kéo con chó đã chết, ném ra vũng nước bên đường. Truyện Sắc
Với thời tiết này, bị thương nặng như vậy, cho dù có người tới cứu ngay thì thái giám cũng khó mà sống được.
Một tên thái giám khác và tùy tùng đi theo chúng cũng bị đánh như vậy. Tất cả đều bị đánh gãy hai chân và xương sườn, ném ra ngoài đường chính.
Hai tên thái giám kia vẫn còn trông ngóng người tới cứu chúng, nhưng mãi đến khi chúng sắp chết cóng, vẫn không có người kéo chúng ra khỏi vũng nước.
Những người dân xung quanh chỉ xúm lại xem.
Sau đó, hai tên thái giám kia mới phát hiện ra.
Bọn chúng đã bị người ta lợi dụng ngay từ đầu.
Khánh Hâm Nghiêu nghe thấy tiếng rên rỉ ngày càng nhỏ lại thì cười khổ, nói: “Vũ Dương, điện hạ đánh chết sứ giả của bệ ha ngay trước mặt nhiều người như vậy, e là khi về sẽ bị đám quyền thần kia tố cáo.”
“Đó không phải là trọng điểm.” Cửu công chúa ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, nhắm mắt lại rồi nói: “Phụ hoàng, rốt cuộc người đang nghĩ gì vậy?”
Nhưng không ngờ được, chúng vừa mới truyền chỉ tới, cũng được nửa canh giờ, Cửu công chúa đã tra ra được.
Những kẻ khác thì chưa chắc đã dám giết sử giả, nhưng Cửu công chúa lại là con gái của hoàng đế.
Hôm nay chúng lại bị bắt vì tội cố tình trì hoãn việc truyền thánh chỉ, có đánh chết chúng, Hoàng Đế có lẽ cũng không nói gì.
“Vị tỷ tỷ này, nô tài biết lỗi rồi. Nhờ ngài đi cầu xin Điện hạ giúp nô tài với!”
Hai tên thái giám sợ tới mức dập đầu, rồi vội chạy lại nhét ngân phiếu vào tay Châu Nhi
Những tên tùy tùng đi theo cũng sợ hãi quỳ xuống. “Hừ. Bây giờ mới nhớ ra các ngươi là nô tài à?”
Châu Nhi cười khẩy, nói: “Đội trưởng Tần, sao còn chưa ra tay?”
“Đánh cho ta!”
Tần Minh siết tay lại, một cước đá tên thái giám dẫn đầu ngã lộn nhào.
Những hộ vệ khác cũng rút con dao nhỏ đã chuẩn bị từ lâu ra.
Họ đang chuẩn bị ra tay, đột nhiên có một tiếng quát lạnh lùng vang ra từ bên trong: “Chờ đất”
Cửu công chúa lên tiếng, Tân Minh nhanh chóng ngăn hộ vệ lại.
“Điện hạ, nô tài biết lỗi rồi. Câu xin Điện hạ tha cho nô tài một mạng!”
Hai tên thái giám vừa lăn vừa bò về phía Cửu công chúa, nhưng bị Thấm Nhi đá một phát quay về.
“Đưa chúng vào!”
Cửu công chúa liếc thái giám một cái, rồi xoay người đi vào trong.
Châu Nhi mỗi tay một tên đưa chúng vào thư phòng.
“Bổn cung cho các ngươi cơ hội cuối, nói cho ta nghe rốt cuộc ở kinh thành đã xảy ra chuyện gì, nếu không bổn cung sẽ cho người trói các ngươi lại trong núi làm thức ăn cho sói!”
Cửu công chúa còn lạnh giọng nói tiếp: “Nếu các ngươi không tin bổn cung dám giết sử giả, vậy có thể thử một chút đấy!"
“Nô tài tin ạ. Nô tài tin người!”
Hai tên thái giám sợ tới mức liều mạng dập đầu.
“Được. Hai người các người lần lượt nói. Nếu các ngươi nói không giống nhau, bổn cung giết sẽ giết cả hai!”
“Nô tài tuyệt đối không dám nói dối!”
Hai tên đó đồng thời đưa tay ra thề.
Cửu công chúa hừ một tiếng, ý bảo Thấm Nhi dẫn mỗi người vào một phòng.
Khánh Mộ Lam vấy tay gọi A Mai tới, rồi đi theo Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đi vào trong.
Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, lại để Thấm Nhi đưa kẻ khác vào.
Đến khi hỏi xong, vẻ mặt của Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Mộ Lam đều vô cùng khó coi.
“Điện hạ, những người này phải làm sao đây?” Châu Nhi cẩn thận hỏi. Hai tên thái giám vẫn đang quỳ trên tuyết ở ngoài cửa.
Cửu công chúa không trả lời, chỉ tùy tiện khoát tay một cái.
Châu Nhi hiểu ý, đi ra cửa nói: “Đội trưởng Tần, đánh gãy chân chúng rồi ném ra ngoài đường đi.”
“Điện hạ, những gì nô tài vừa nói đều là sự thật đấy ạ!” Tên thái giám dẫn đầu cao giọng hét lên. Nhưng ngay sau đó, gậy ngắn đập vào miệng gã một cái.
Mấy cái răng của thái giám bay thẳng ra ngoài, tiếng kêu cũng ngừng lại.
Sau đó hai chân của gã bắt đầu đau nhức Ngực cũng bị Tân Minh đạp mấy cái.
Với lực chân của Tân Minh, cũng không biết xương sườn của thái giám còn nguyên vẹn được mấy cái.
“Kéo rồi ném đi!”
Tần Minh tìm hai hộ vệ khác kéo cánh hai cánh tay thái giám như kéo con chó đã chết, ném ra vũng nước bên đường. Truyện Sắc
Với thời tiết này, bị thương nặng như vậy, cho dù có người tới cứu ngay thì thái giám cũng khó mà sống được.
Một tên thái giám khác và tùy tùng đi theo chúng cũng bị đánh như vậy. Tất cả đều bị đánh gãy hai chân và xương sườn, ném ra ngoài đường chính.
Hai tên thái giám kia vẫn còn trông ngóng người tới cứu chúng, nhưng mãi đến khi chúng sắp chết cóng, vẫn không có người kéo chúng ra khỏi vũng nước.
Những người dân xung quanh chỉ xúm lại xem.
Sau đó, hai tên thái giám kia mới phát hiện ra.
Bọn chúng đã bị người ta lợi dụng ngay từ đầu.
Khánh Hâm Nghiêu nghe thấy tiếng rên rỉ ngày càng nhỏ lại thì cười khổ, nói: “Vũ Dương, điện hạ đánh chết sứ giả của bệ ha ngay trước mặt nhiều người như vậy, e là khi về sẽ bị đám quyền thần kia tố cáo.”
“Đó không phải là trọng điểm.” Cửu công chúa ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, nhắm mắt lại rồi nói: “Phụ hoàng, rốt cuộc người đang nghĩ gì vậy?”