Trong mắt họ, Kim Phi chính là một kẻ liều lĩnh, chỉ biết đánh nhau, không khác gì bọn thổ phỉ trên núi.
Không, trong mắt những kẻ quyền quý, Kim Phi còn không bằng thổ phỉ.
Thổ phỉ khi cướp bóc còn biết tôn trọng dòng dõi nhà Nho học, nhưng tiêu cục Trấn Viễn lại không hề tôn trọng người đọc sách, mỗi khi đến một nơi thì mặc kệ ngươi đã được truyền thừa qua bao nhiêu đời của gia tộc, chỉ cần là địa chủ thì đều sẽ bị bắt và bị xét xử, điều đó quả thật đang làm nhục người có văn hóa, không có chút phong thái nào của người cầm cờ và thể diện của quý tộc.
Bọn họ sợ Kim Phi nhưng cũng coi thường Kim Phi, bọn họ nghe nói đội Chung Minh đang đánh đổ cường hào phân chia lại ruộng đất nhưng lại không biết đội Chung Minh vẫn là một tổ chức tình báo chứ đừng nói đến Cục tình báo, cảm thấy chỉ cần rời khỏi Thư Châu và trốn đi thì Kim Phi sẽ không tìm được bọn họ.
Bởi vì trước đây kẻ thù của họ chạy trốn thì thường sẽ không tìm thấy.
Sau khi quân Thiết Lâm chiếm Thư Châu đã tìm kiếm họ trong và ngoài thành, nhưng chẳng phải họ vẫn ổn sao?
Điều này cũng khiến cho đám quyền quý đang lén lút theo dõi lại càng củng cố thêm quan điểm của họ rằng Kim Phi chỉ là một kẻ liều lĩnh và quân đội dưới quyền chỉ huy của y cũng đều là những kẻ liều lĩnh.
Một số quyền quý ban đầu dự định chạy trốn trong tuyết, nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của quân Thiết Lâm thì đã từ bỏ ý định này, họ không biết họ sắp phải trả giá như thế nào cho sự kiêu ngạo của bản thân!
Hiện giờ Hàn Phong đích thân dẫn đầu một đội mật thám tinh nhuệ đến đây thì những ngày tươi đẹp của họ sẽ kết thúc!
Gió thổi để lại vết, chim bay để tiếng.
Một người chỉ cần từng tồn tại, từng hoạt động chắc chắn sẽ để lại vết tích, huống hồ là quyền quý trong một tòa thành chứ?
Lúc trước tìm không được bọn họ là bởi vì Thư Châu cách Xuyên Thục và Đông Hải đều quá xa, Kim Phi tạm thời không có dự định động vào Thư Châu, vì vậy không có để Hàn Phong phái người canh chừng nơi này.
Trước khi quân Thiết Lâm đến, trong thành đã đại loạn, Khánh Hoài lựa chọn ưu tiên trấn an người dân trước, ổn định trật tự của thành Thư Châu, không phái quá nhiều người để điều tra bọn họ.
Bây giờ quân Thiết Lâm lại đến thêm một nghìn người tiếp viện, còn mang theo hai thuyền lương thực, Hàn Phong cũng dẫn theo tinh nhuệ của Cục tình báo đến, cuối cùng Khánh Hoài có thể buông thả tay chân rồi.
Buổi chiều ngày thứ hai Hàn Phong đến đã tìm được một gia đình quyền quý ở trong hốc núi.
Hốc núi này rất hẻo lánh, địa hình xung quanh dốc đứng, thuộc loại thường ngày thợ săn cũng không đến, nếu như là lúc trước thì những nơi trốn nạn này quả thật rất an toàn nhưng tiêu cục Trấn Viễn có phi thuyền và kính viễn vọng.
Quyền quý có lẽ ngạo mạn, nhưng một gia tộc có thể truyền đến mấy trăm năm, chắc chắn có chút nền tảng, tin tức của nhà quyền quý này tương đối linh hoạt, biết được sau khi Tứ hoàng tử đoạt ngôi thì ý thức được thiên hạ có thể sẽ loạn, vì thể đã bắt đầu bố trí đường lui.
Bọn họ từ năm ngoái đã bắt đầu vận chuyển vật tự đến nơi tránh nạn này, liên tục đưa trong một năm, đồ vật ở đây đã đủ để mười mấy người bọn họ ăn mấy năm rồi.
Nhiều người tự tập ở đây như vậy, đương nhiên cần lửa nấu cơm.
Khi tuyết lớn phong toả núi, một hốc núi đột nhiên bốc lên nhiều khói như thế, phi thuyền ở mười mấy dặm ngoài đã nhìn thấy rồi.
Nếu như người dân thông thường tránh nạn ở trong núi cũng không ít, nhưng dân tị nạn có thể mặt được tơ lụa thì không có.
Nhân viên hộ tống lập tức xác định thân phận của đối phương, nhưng mà cũng không ngay lúc đó xuống bắt mà là về xin ý kiến của Hàn Phong và Khánh Hoài.
Hàn Phong hạ lệnh sau khi xác định thân phận của đối phương, bắt lấy toàn bộ.
Vì để ngăn đối phương chạy trốn lần nữa, Khánh Hoài còn phái ba mươi quân Thiết Lâm ngồi phi thuyền cùng chấp hành bắt.
Ba phía của hốc núi nhỏ đều là vách núi, phi thuyền hạ cách ở lối ra vào duy nhất, hoàn toàn chặn hết hốc núi, sau đó quân Thiết Lâm xông vào, chặn đám quyền quý ở hang núi.
Sau khi mật thám xác định thân phận của đối phương, đã cho quân Thiết Lâm dùng dây cột cổ chân lại tất cả những người trốn ở đây, áp tải lên phi thuyền.
Sau khi phi thuyền bay lên, đám quyền quý toàn bộ bị treo ngược bay về phía thành Thư Châu.
Khi mới bắt đầu, đám quyền quý đều bị doạ đến kêu thảm, nhưng kêu chút thì không còn sức, cũng chấp nhận số phận.