Thiết Chùy cũng rất vui khi tìm thấy Kim Phi, anh ta vung tay lên: "Không phải ngươi cứ mong một con thuyền sao, chờ về rồi, ta sẽ cho ngươi một chiếc!”
“Cảm ơn quân gia, cảm ơn quân gia”.
Ngư dân cúi người chắp tay lạy liên tục.
Có chiếc thuyền đánh cá rồi, cuối cùng cuộc sống của gia đình họ cũng có thể tốt hơn một chút.
“Tiên sinh, bây giờ chúng ta lên thuyền ngay hay ở lại đây nghỉ ngơi một đêm?” Thiết Chùy hỏi.
Kim Phi ngẩng đầu liếc nhìn ngọn cây: “Trời sắp tối rồi, hướng gió bây giờ cũng không tốt, hôm nay khoan đi đã.”
“Được thôi, ngày nào cũng lênh đênh trên biển bị sóng đánh muốn tan rã rồi, rốt cục bây giờ cũng được đặt chân lên mặt đất, có thể ngủ một giấc yên ổn rồi."
Thiết Chùy cười nói: "Đại Quân Tử, đi lên thuyền nói với họ một tiếng, sắp xếp hàng số 1 tiểu đội 1 và tiểu đội 2 canh giữ con thuyền, những người còn lại xuống dưới hoạt động.”
"Dạ! "Một nhân viên hộ tống chèo thuyền cứu sinh rời đi.
“Vậy ta đi vớt cá tới đây, tối nay mọi người ăn cá nướng nhé!"
Bắc Thiên Tâm mỉm cười, vén tóc lên.
"Thiên Tâm muội, cứ nghỉ ngơi đi, lát nữa để chúng ta làm được rồi."
Thiết Chùy vội vàng xua tay.
"Ngươi gọi ai là muội vậy?"
Đường Tiểu Bäc trừng mät nhìn Thiết Chùy: "Sau này nhớ sửa miệng lại, gọi là phu nhân!"
"Phu... phu nhân hả?” Thiết Chùy sửng sốt, nhìn Kim Phi lại nhìn Bắc Thiên Tâm, sau đó lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Xin lỗi, là lỗi của ta, xin phu nhân trách phạt!"
Bắc Thiên Tâm trợn mắt, không thèm để ý tới anh ta, lấy sợi dây mây buộc lưới đánh cá ở trong biển lên, kéo mạnh.
Thiết Chùy vốn muốn giúp đỡ nhưng đã bị Kim Phi cản lại.
“Để họ làm đi, ngươi đi với ta nói xem bên ngoài thế nào.
Kể từ lúc thuyền chìm đến bây giờ đã qua hơn nửa năm.
Không phải Kim Phi tự luyến nhưng cứ y cứ cảm thấy địa cầu này không có mình thì sẽ không quay được, y cũng ý thức. được tầm quan trọng của mình đối với làng Tây Hà, với Kim xuyên, thậm chí là cả Đại Khang.
"Bên ngoài thế nào à.."
Thiết Chùy gãi đầu: "Đầu hỗn loạn."
“Vậy là ý gì?"
Kim Phi cau mày hỏi: "Tình hình trong làng thế nào?"
“Trong làng...” Mặt Thiết Chùy khó xử, bộ dạng như muốn nói gì đó rồi lại không biết nói gì.
Tim Kim Phi đập thình thịch, lạnh lùng nói: "Nói nhanh đi, trong làng xảy ra chuyện gì rồi?"
“Sau khi tiên sinh rơi xuống nước không lâu, có người trong làng dùng lựu đạn ám sát phu nhân và Cửu điện hạ...”
Lời đầu tiên Thiết Chùy thốt ra đã khiến Kim Phi giật mình hoảng hốt.
Khi phát hiện ra gã chạy vặt đã xúi giục đầu bếp, Kim Phi đã lo lắng là những người khác trong làng cũng sẽ bị xúi giục.
Bây giờ lời nói của Thiết Chùy đã chứng minh suy đoán của y.
“Hạ Nhi và Vũ Dương thế nào rồi?” Kim Phi túm lấy vai Thiết Chùy, hai con mắt như đang muốn ăn thịt người.
“Hai phu nhân đều không sao cả, Thiết Chùy nói nhanh.
“Không sao là tốt rồi” Kim Phi thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: “À, Vũ Dương sinh trai hay gái?”
Trước khi đến Đông Hải, Kim Phi đã hứa sẽ quay về trước khi Cửu công chúa sinh nở, ai ngờ lại bị tập kích.
Đếm từng ngày cũng đã quá hạn dự sinh rồi.
"À ờ... " Thiết Chùy lại lộ ra vẻ mặt trước đó.
"Nói nhanh!"
Kim Phi sốt ruột.
"Ngụy Lão Tam làm phản, đốt nhà kho khinh khí cầu, thiêu cháy hết nửa ngôi làng, còn bắt tay với kẻ trộm làm nổ tung nhà kho lựu đạn, lại tập kích Hạ Nhi phu nhân với Cửu điện hạ thêm lần nữa... Hạ Nhi phu nhân không sao, nhưng Cửu công chúa lại bị tường đổ xuống đè vào bụng, nên đứa nhỏ... đứa nhỏ không thể giữ được..."
Thiết Chùy nói xong, anh ta e dè nhìn Kim Phi.
Kim Phi nghe xong lời này, cả người như chết lặng, sắc mặt lúc đầu tái nhợt, sau đó lại đỏ bừng.
Lưng y vô thức cong lên rồi bät đầu ho dữ dội.
“Tiên sinh, ngài không sao chứ?”
Thiết Chùy vội vàng đỡ lấy y.
“Cảm ơn quân gia, cảm ơn quân gia”.
Ngư dân cúi người chắp tay lạy liên tục.
Có chiếc thuyền đánh cá rồi, cuối cùng cuộc sống của gia đình họ cũng có thể tốt hơn một chút.
“Tiên sinh, bây giờ chúng ta lên thuyền ngay hay ở lại đây nghỉ ngơi một đêm?” Thiết Chùy hỏi.
Kim Phi ngẩng đầu liếc nhìn ngọn cây: “Trời sắp tối rồi, hướng gió bây giờ cũng không tốt, hôm nay khoan đi đã.”
“Được thôi, ngày nào cũng lênh đênh trên biển bị sóng đánh muốn tan rã rồi, rốt cục bây giờ cũng được đặt chân lên mặt đất, có thể ngủ một giấc yên ổn rồi."
Thiết Chùy cười nói: "Đại Quân Tử, đi lên thuyền nói với họ một tiếng, sắp xếp hàng số 1 tiểu đội 1 và tiểu đội 2 canh giữ con thuyền, những người còn lại xuống dưới hoạt động.”
"Dạ! "Một nhân viên hộ tống chèo thuyền cứu sinh rời đi.
“Vậy ta đi vớt cá tới đây, tối nay mọi người ăn cá nướng nhé!"
Bắc Thiên Tâm mỉm cười, vén tóc lên.
"Thiên Tâm muội, cứ nghỉ ngơi đi, lát nữa để chúng ta làm được rồi."
Thiết Chùy vội vàng xua tay.
"Ngươi gọi ai là muội vậy?"
Đường Tiểu Bäc trừng mät nhìn Thiết Chùy: "Sau này nhớ sửa miệng lại, gọi là phu nhân!"
"Phu... phu nhân hả?” Thiết Chùy sửng sốt, nhìn Kim Phi lại nhìn Bắc Thiên Tâm, sau đó lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Xin lỗi, là lỗi của ta, xin phu nhân trách phạt!"
Bắc Thiên Tâm trợn mắt, không thèm để ý tới anh ta, lấy sợi dây mây buộc lưới đánh cá ở trong biển lên, kéo mạnh.
Thiết Chùy vốn muốn giúp đỡ nhưng đã bị Kim Phi cản lại.
“Để họ làm đi, ngươi đi với ta nói xem bên ngoài thế nào.
Kể từ lúc thuyền chìm đến bây giờ đã qua hơn nửa năm.
Không phải Kim Phi tự luyến nhưng cứ y cứ cảm thấy địa cầu này không có mình thì sẽ không quay được, y cũng ý thức. được tầm quan trọng của mình đối với làng Tây Hà, với Kim xuyên, thậm chí là cả Đại Khang.
"Bên ngoài thế nào à.."
Thiết Chùy gãi đầu: "Đầu hỗn loạn."
“Vậy là ý gì?"
Kim Phi cau mày hỏi: "Tình hình trong làng thế nào?"
“Trong làng...” Mặt Thiết Chùy khó xử, bộ dạng như muốn nói gì đó rồi lại không biết nói gì.
Tim Kim Phi đập thình thịch, lạnh lùng nói: "Nói nhanh đi, trong làng xảy ra chuyện gì rồi?"
“Sau khi tiên sinh rơi xuống nước không lâu, có người trong làng dùng lựu đạn ám sát phu nhân và Cửu điện hạ...”
Lời đầu tiên Thiết Chùy thốt ra đã khiến Kim Phi giật mình hoảng hốt.
Khi phát hiện ra gã chạy vặt đã xúi giục đầu bếp, Kim Phi đã lo lắng là những người khác trong làng cũng sẽ bị xúi giục.
Bây giờ lời nói của Thiết Chùy đã chứng minh suy đoán của y.
“Hạ Nhi và Vũ Dương thế nào rồi?” Kim Phi túm lấy vai Thiết Chùy, hai con mắt như đang muốn ăn thịt người.
“Hai phu nhân đều không sao cả, Thiết Chùy nói nhanh.
“Không sao là tốt rồi” Kim Phi thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: “À, Vũ Dương sinh trai hay gái?”
Trước khi đến Đông Hải, Kim Phi đã hứa sẽ quay về trước khi Cửu công chúa sinh nở, ai ngờ lại bị tập kích.
Đếm từng ngày cũng đã quá hạn dự sinh rồi.
"À ờ... " Thiết Chùy lại lộ ra vẻ mặt trước đó.
"Nói nhanh!"
Kim Phi sốt ruột.
"Ngụy Lão Tam làm phản, đốt nhà kho khinh khí cầu, thiêu cháy hết nửa ngôi làng, còn bắt tay với kẻ trộm làm nổ tung nhà kho lựu đạn, lại tập kích Hạ Nhi phu nhân với Cửu điện hạ thêm lần nữa... Hạ Nhi phu nhân không sao, nhưng Cửu công chúa lại bị tường đổ xuống đè vào bụng, nên đứa nhỏ... đứa nhỏ không thể giữ được..."
Thiết Chùy nói xong, anh ta e dè nhìn Kim Phi.
Kim Phi nghe xong lời này, cả người như chết lặng, sắc mặt lúc đầu tái nhợt, sau đó lại đỏ bừng.
Lưng y vô thức cong lên rồi bät đầu ho dữ dội.
“Tiên sinh, ngài không sao chứ?”
Thiết Chùy vội vàng đỡ lấy y.