• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bữa tiệc đã đến giờ bắt đầu, mọi người đều đã ngồi vào bàn, tiếp đến chính là phần tặng lễ vật chúc phúc và chọn vật đón tương lai của tiểu thiếu gia.

Nhưng mọi người lại không nhìn thấy lão phu nhân ở đâu, lúc này nha hoàn hầu hạ bên cạnh lão phu nhân hốt hoảng chạy đến.

"Không, không xong rồi, lão phu nhân chết rồi."

"Hả??? Có chuyện gì?"

Đoàn Thiếu Khanh lập tức đứng dậy, hỏi.

Nha hoàn kia mếu máo.

"Nô tỳ cũng không biết ạ."

"Mau gọi đại phu..."

Đoàn Thiếu Khanh hô lên một tiếng rồi chạy thẳng đến viện của lão phu nhân.

Đại phu rất nhanh đã đến, sau khi kiểm tra xong cho lão phu nhân, ông ta liền nói.

"Lão phu nhân bị trúng độc, là Hạ Mã Trùng cắn."

Ông ta hướng người nhà chắp tay.

"Tiểu nhân tài đức vô năng, lão phu nhân đã quy tiên rồi."

Đoàn Nhật Quang nghe đại phu nói mẫu thân đã quy tiên thì tức giận tiến đến chỗ nha hoàn kia đạp nàng ta một cái.

"Nói, đây là có chuyện gì hả?"

Nha hoàn kia run rẩy, cắn răng nhịn đau, khóc lóc nói.

"Khi nãy lão phu nhân cùng Lan Khuê tiểu thư về viện của lão phu nhân, lão phu nhân nói có chuyện riêng cần nói với Lan Khuê tiểu thư, nên sai nô tỳ ra bên ngoài canh cửa.

Nô tỳ ở bên ngoài canh cửa, tự nhiên lại đau bụng phải đi nhà cầu, khi trở lại vẫn đứng ở bên ngoài canh giữ, nhưng mãi vẫn không thấy bên trong gọi vào, nô tỳ mới to gan vào xem thử thì không thấy Lan Khuê tiểu thư đâu, chỉ có lão phu nhân miệng hộc máu tươi nằm ở dưới sàn nhà."

Hôm nay trong phủ có tiệc lớn, tiếp đón rất nhiều quý nhân, nên nha hoàn, nô bộc ở các viện đều qua bên đó giúp đỡ, vậy nên mới có việc bên người lão phu nhân chỉ giữ lại một nha hoàn hầu hạ.



Đoàn Thiếu Khanh cau chặt lông mày nhìn sang Đoàn Lan Khuê.

"Đoàn Lan Khuê, ngươi giải thích chuyện này như thế nào?"

Đoàn Lan Khuê bình tĩnh nhìn tất cả, lạnh nhạt.

"Ta có làm gì đâu mà phải giải thích."

"Ngươi ngang ngược, khi đó chỉ có ngươi và lão phu nhân ở cùng nhau, bây giờ lão phu nhân trúng độc chết rồi, ngươi một câu giải thích cũng không có là ý gì?"

Thẩm Mạn Nương ôm ngực, nước mắt rơi như mưa đau lòng cho mẹ chồng.

Đoàn Lan Khuê nhìn bà ta khóc đến thương tâm như vậy, chỉ nhàn nhạt mà nói.

"Ta không có làm gì cả, khi ta rời đi tổ mẫu còn rất khoẻ..."

"Tỷ tỷ... Ta biết thánh thượng thương yêu tỷ, nhưng tỷ cũng không thể nào ỷ được sủng mà kiêu ngạo như vậy.

Tỷ không thích tổ mẫu ai cũng hiểu, nhưng nói gì người cũng là tổ mẫu của tỷ mà, sao tỷ lại hại người như thế.

Tỷ ác quá... Ác quá mà..."

"Bốp..."

"Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được..."

Đoàn Lan Khuê ánh mắt sắc như dao, táng cho Đoàn Như Lan một bạt tai xây sẩm mặt mày, lạnh giọng nói tiếp.

"Ngươi dựa vào cái gì mà nói là ta hại chết tổ mẫu hả?"

Đoàn Như Lan khoé môi rươm rướm máu, đây không biết đã là lần thứ mấy nàng ta bị Đoàn Lan Khuê đánh rồi, nhưng lại không thể đánh lại, nàng ta hận.

"Trước khi tổ mẫu gặp riêng ngươi thì bà còn rất khoẻ mạnh, vậy mà vừa gặp ngươi xong liền chết rồi.

Không phải ngươi hại thì là ai?"

Đoàn Lan Khuê nhìn nàng ta cười lạnh.

"À! Hoá ra trong mắt các người ta ngu như vậy đấy, ở trước mắt bao nhiêu quan khách cứ như thế mà giết người..."

Quan khách có mặt đều nhìn nhau, ghé đầu thảo luận với nhau.

"Đúng vậy, nào ai có thể to gan như thế cơ chứ."

"Chả có ai ngu đến thế đâu. Chắc không phải là do nàng làm đâu."

Nghe bọn họ nghị luận ở xung quanh, Đoàn Như Lan cảm thấy nóng nảy.

"Ngươi đừng có mà ngụy biện, ngươi chính là lợi dụng điểm suy diễn theo lẽ thường này, cộng thêm chắc chắn có thánh thượng sủng ái nên mới dám làm."

Những người xung quanh nghe nàng ta nói cũng cảm thấy có lý, lại thảo luận.

"Cái này cũng không phải không được. Biết đâu nàng ta là dựa vào điểm này mà làm."

"Nơi nguy hiểm nhất lại là an toàn nhất, cũng có khi nàng ta làm như thế thật cũng nên."



Thẩm Mạn Nương ở một bên như được tiếp thêm sức mạnh, gào khóc càng thêm thảm thương.

"Huhu... Bà bà (mẹ chồng) người chết oan uổng quá..."

Đoàn Nhật Quang sốt ruột, mất kiên nhẫn nói.

"Báo quan, ta phải đến Thanh Long Đường báo án..."

Ai cũng biết Thanh Long Đường là nơi như thế nào, nhất là hiện tại nó vẫn đang nằm trực tiếp dưới sự kiển soát nghiêm ngặt của Lê Trường Quân.

Rất nhanh Lê Trường Quân ở trong cung nhận được tin tức, hắn lo lắng cho Đoàn Lan Khuê nên cũng chẳng màng quy củ, những chuyện nhỏ này đáng ra nên giao cho bên dưới làm hắn lại tự mình làm.

Hắn cho gọi Bạch Trì Ý và Mộc Uyển cùng mấy vị lão thần đến Đoàn An Hầu phủ tra án.

Lưu Xương nhận được tin tức chỉ có thể chép miệng.

"Ngươi xong rồi, rơi vào tay giặc rồi."

Nói thì nói thế hắn cũng nhanh chóng mang quân đi hộ giá.

Từ đầu đến cuối Đoàn Lan Khuê rất bình tĩnh, cứ như thể mọi chuyện chẳng có gì liên quan đến mình cả.

Lê Trường Quân đích thân đến tra án, tất cả mọi người đều vô cùng hồi hộp chờ mong.

Đoàn Như Lan quỳ trên mặt đất bên cạnh thi thể Đoàn lão phu nhân mà rấm rức khóc đến hoa lê đoái vũ.

"Tổ mẫu... Người chết oan ức quá... Tổ mẫu... Huhu..."

Lê Trường Quân nhìn tất cả một vòng, lạnh lùng, uy nghiêm hỏi.

"Tất cả lần lượt từng người đứng ra khai rõ những gì mình biết, để cho tập sự ghi lại để điều tra."

Qua ba canh giờ lời khai của tất cả những người có mặt đều được thu thập, đối chiếu.

Lê Trường Quân nhìn Đoàn Lan Khuê đang nhàn nhã ăn điểm tâm bên kia, khẽ hắng giọng lên tiếng.

"Theo như lời khai của tất cả những người có mặt, thì Đoàn Lan Khuê là người có hiềm nghi lớn nhất..."

Hắn chỉ tay vào nàng.

"Nàng có gì để nói hay không."

Đoàn Như Lan nghe câu hỏi này khoé môi hơi cong nhẹ, thầm cảm thấy mưu kế này của cậu thật tốt, có thể vừa trừ đi cái bà già đáng ghét kia, lại có thể thuận thế đẩy Đoàn Lan Khuê xuống hố sâu vạn kiếp bất phục.

Đoàn Lan Khuê theo quy củ bước ra, khom người muốn quỳ, dù sao thì hắn là đế vương, ở đây nhiều người như vậy, cho dù không muốn nhưng quy củ nàng vẫn phải tuân theo.

Lê Trường Quân biết nàng muốn quỳ vội vàng khoát tay.

"Nàng không cần quỳ, cứ như thế nói đi..."

Lê Trường Quân thậm chí còn muốn ôm nàng đến ngồi với hắn rồi từ từ nói là tốt nhất, nhưng ở đây quá nhiều tai mắt hắn vẫn nên tiết chế lại.

Nhưng hắn nhất quyết không để nàng quỳ.



Đoàn Lan Khuê khẽ gật đầu.

"Đa tạ hoàng thượng..."

Nàng đi tới chỗ của lão phu nhân, nhìn thi thể của bà ta, khẽ thở dài một hơi, nói.

"Chuyện ai làm hại tổ mẫu thành như thế này, thì chỉ có thể hỏi người là rõ nhất mà thôi."

"Người chết rồi thì làm sao mà hỏi."

Đỗ Minh Châu ở bên cạnh thi thể buột miệng mà hỏi.

Đoàn Như Lan thì kích động, mắng người.

"Đúng vậy, chết không đối chứng, Đoàn Lan Khuê cô muốn làm cái trò gì."

Đoàn Lan Khuê liếc nàng ta một cái.

"Muội muội đừng quên thân phận Mộng Điệp Y Tử của ta..."

Đoàn Lan Khuê cong nhẹ khoé môi, tay châm liên tục lên trên người lão phu nhân mấy châm, sau đó thả cho cổ mẫu cắn bà ta một cái.

"Ưm... Khục khục..."


Động tác của nàng vừa dứt, Đoàn lão phu nhân vốn đã chết bỗng nhiên sống lại, ho lên mấy tiếng rồi từ từ mà mở mắt, sau đó ngồi dậy.


Bà ta vừa dậy đã doạ cho những người xung quanh giật nảy người, xô nhau lui lại ra đằng sau.


"Ma... Có Ma..."


"Xác chết sống lại rồi."


Nhìn thấy lão phu nhân sống lại, những người có mặt đều hốt hoảng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cảm thấy chính là Đoàn Lan Khuê là thần tiên cứu người chết sống lại.


Thực ra ngay từ đầu Đoàn Lan Khuê đã phát giác ra Đoàn Như Lan giở trò, nàng tương kế tựu kế, giải độc tạm thời cho lão phu nhân, đồng thời cũng hạ thuốc giả chết cho bà ta, doạ bà ta chơi chơi một trận, cũng là để kẻ phía sau lộ ra cái đuôi.


(còn tiếp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK