Tuệ phu nhân ôm theo nhi tử đứng trước cửa phủ của Đoàn Lan Khuê.
"Ta là tiểu thẩm của thiếu gia và tiểu thư nhà các người, mau vào báo một tiếng, ta muốn gặp tiểu thư nhà các người có việc."
Hộ vệ nhìn nàng ta khẽ nhăn mày, những người Đoàn Gia này không cần họ giới thiệu những hộ vệ này đều rõ ràng là ai, liền nói.
"Mời tiểu phu nhân trở về cho, tiểu thư nhà ta từ khi ở chiến trường trở về sức khỏe vẫn luôn không được tốt, vậy nên không thể tiếp ngài được, mong tiểu phu nhân không trách."
Tuệ phu nhân biết Đoàn Lan Khuê không muốn gặp mặt người của Đoàn Gia, nên cũng chỉ đành nở một nụ cười khó coi, cố gắng tỏ ra hoà ái, đưa cho hộ vệ thiệp mời.
"Sắp đến là sinh thần tròn một tuổi của tiểu thiếu gia Đoàn Minh nhà chúng ta, tiểu thư mệt mỏi ta không thể gặp mặt, vậy xin nhờ các vị đưa giúp ta thiệp mời này đến chỗ của nàng."
"Được."
Hộ vệ nhận thiệp mời, sắc mặt lại nghiêm túc như băng đứng gác.
Tuệ phu nhân không thể gặp Đoàn Lan Khuê nên tâm trạng có chút không vui, vừa về đến Hầu phủ lại gặp ngay Đoàn Như Lan.
"Ây! Xem là ai này, là tiểu phu nhân và tiểu thiếu gia đi là chó liếm phân về rồi đấy hả?"
"Đoàn Như Lan, mồm miệng ngươi buổi sáng ăn cái gì mà thở ra toàn mùi phân thế."
Tuệ phu nhân cũng chẳng phải dạng hiền lành gì, Đoàn Như Lan vừa mở lời nàng ta đã lập tức đáp lại. Ngươi nói ta làm chó ăn phân vậy ta nói ngươi mồm toàn mùi phân.
Đoàn Như Lan liếc bà ta một cái.
"Hừ, leo lên cành cao ngồi gió máy coi chừng trúng gió mà chết đấy tiểu phu nhân ạ."
"Ít ra thì cũng chết ở cành cao, còn hơn là bị người ta đè dưới bùn không ngóc đầu nổi."
Hai người chẳng ai nhìn ai vừa mắt, móc mỉa qua lại rồi hậm hực mà rời đi.
Đoàn Lan Khuê nhìn thiệp mời của Tuệ phu nhân, khẽ cười.
"Tiệc sinh thần đầu tiên của tiểu đệ đệ, ta cũng nên đi chúc mừng mới tốt."
Rất nhanh đã đến ngày tổ chức tiệc sinh thần của Đoàn Minh.
Đoàn Lan Khuê buổi sáng cứ chậm rãi chải đầu, trang điểm, chọn y phục.
Đoàn Khẩn ở bên ngoài đợi cũng có chút sốt ruột.
"Tỷ tỷ à! Tỷ sao lề mề như vậy."
Đoàn Lan Khuê liếc hắn một cái.
"Làm gì mà đệ phải vội như vậy chứ..."
Nói rồi phất tay Tiểu Xuân và Thu Đào đi ra bên ngoài.
Ở buổi tiệc, Đoàn lão phu nhân nhìn Tuệ phu nhân.
"Ngươi có gửi thiệp mời cho Lan Khuê và Đoàn Khẩn chứ?"
Tuệ phu nhân hai tay nắm chặt đầy căng thẳng, trả lời.
"Có ạ... Con đích thân tới phủ đưa mà."
"Ừm..."
Đoàn lão phu nhân nhàn nhạt gật đầu một cái.
Thẩm Mạn Nương ngồi không uống trà nhịn không được mà nói.
"Chỉ sợ người ta giờ sắp trở thành hoàng hậu rồi, sẽ chướng mắt bữa tiệc nhỏ này thôi."
"Đúng thế, người ta giờ tâm can bảo bối được hoàng thượng che chở, ai dám động tới chính là tìm chết rồi. Nhìn ngay tấm gương Hàn Bạch Trinh và Thập Thất công chúa đi là biết à!"
Đoàn Như Lan lên tiếng phụ hoạ theo, cười nhạo Tuệ phu nhân.
Tuệ phu nhân hai tay siết chặt nắm đấm.
"Lão phu nhân, lão gia, phu nhân... Lan Khuê tiểu thư và Khẩn thiếu gia về rồi ạ."
"Thật sao?"
"Mau mau đi ra đón người..."
Đoàn lão phu nhân và Đoàn Thiếu Khanh hớn hở vội vàng đứng dậy.
Thẩm Mạn Nương sắc mặt tái đi nhìn sang Đoàn Như Lan, ai người liền đưa ánh mắt với nhau.
Đoàn Như Lan vội tiến đến đỡ tay lão phu nhân.
"Tổ mẫu, tỷ tỷ hiện tại vẫn còn chưa phải là hoàng hậu nương nương mà, nếu người ra đó đón nàng, người ngoài sẽ cho rằng chúng xum xoe nịnh bợ quá hay là không."
Đoàn lão phu nhân nghe nàng ta nói thì chợt sững lại, nghĩ nàng ta nói cũng đúng, mình đường đường là tổ mẫu của Đoàn Lan Khuê vì sao phải chạy tới xum xoe nịnh nọt nàng.
Khi Đoàn Lan Khuê tiến vào trong chính tiệc, rất nhiều phu nhân cùng tiểu thư nhà quyền quý có mặt đều kinh ngạc, cảm thấy hôm nay hạ thấp thân phận đến nơi này quả là không có uổng.
Đoàn Lan Khuê mỉm cười cùng bọn họ chào hỏi, lại đi đến trước mặt lão phu nhân nhẹ nhàng phúc lễ.
"Tổ mẫu khoẻ..."
Đoàn lão phu nhân nở nụ cười tỏ ra hoà ái, thân thiết kéo tay nàng.
"Đứa nhỏ này gần đây ốm quá, thật khiến người ta đau lòng mà."
Đoàn Lan Khuê tuy không thích nhưng vẫn miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh bà ta.
Lão phu nhân cố gắng lôi kéo tình cảm, nói chuyện cùng nàng, bà ta muốn cho tất cả những người ở đây biết tình cảm của bà ta và hoàng hậu tương lai rất tốt, vậy nên đừng có chọc đến nhà bà ta, chọc đến bọn họ chính là chọc đến hoàng hậu, cũng tương đương với chọc tới hoàng thượng.
"Tiểu Khuê, bà có chút quà, cháu cùng bà đi vào đây một lát..."
Đoàn Như Lan cố ý chạy đến bên cạnh đỡ bà ta dậy.
"Tổ mẫu, chậm một chút ạ."
Nàng ta vừa nói vừa len lén ở tay bà ta thả vào một con sâu nhỏ.
Đoàn Lan Khuê theo lão phu nhân đến viện của bà ta.
Lão phu nhân lấy ra một chiếc hộp gỗ đỏ bóng loáng.
"Tiểu Khuê, đây là bảo vật gia truyền của nhà chúng ta, cháu sắp trở thành hoàng hậu rồi, tổ mẫu cũng không biết nên tặng cái gì mới tốt, chỉ có cái này mong cháu sẽ không chê cười."
Đoàn Lan Khuê nhận chiếc hộp khẽ mỉm cười.
"Đa tạ tổ mẫu."
"Ừm... Thật là một đứa bé ngoan... Nhớ lại khi xưa..."
Lão phu nhân ôn lại chút chuyện cũ, Đoàn Lan Khuê tuy không thích nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi nghe bà ấy nói.
Sau đó bà ấy còn lấy ra một rương khế ước đất đai.
"Đây là của hồi môn tổ mẫu chuẩn bị cho cháu."
Bà ta thân thiết nắm tay nàng.
"Chỉ có điều cháu biết đấy, nhị thúc và tam thúc của cháu ở trong triều chức quan hơi nhỏ, nghe nơi lễ bộ và hình bộ bên kia còn hai vị trí trống, cháu xem có thể nói với hoàng thượng một tiếng..."
Đoàn Lan Khuê cười nhìn bà ta, bảo sao lại sốt sắng muốn gặp nàng như vậy, hoá ra là vì hai vị trí quan tam phẩm này đây.
"Tổ mẫu, cháu gái hiện tại còn chưa là hoàng hậu, mà cho dù có là hoàng hậu rồi thì hậu cung không thể can dự triều chính... Vậy nên, những quà này cháu gái không dám nhận ạ."
"Đoàn Lan Khuê..."
Lão phu nhân nghiến răng, cao giọng gọi tên nàng.
Đoàn Lan Khuê đứng dậy, nhẹ nhàng nói.
"Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy cháu gái xin phép..."
Nói rồi liền đi ra bên ngoài. Nàng vừa đi khỏi lão phu nhân lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn, ngực đau nhói.
Đoàn Như Lan từ bên ngoài đi vào, nhìn chiếc hộp đầy khế ước đất đai kia, hai mắt nàng ta toả sáng.
"Tổ mẫu, người cũng thật nhiều đồ quý, nếu nàng ta không cần thì cho cháu gái nhé."
Nàng ta ôm lấy hộp khế ước đất, lại đến chỗ lão phu nhân, lục trên người bà ta lấy ra con sâu nhỏ kia.
"Ngươi..."
Lão phu nhân gắng gượng nhìn nàng ta, nhưng không thể nào hô lên.
Đoàn Lan Khuê nhìn ánh mắt khiếp sợ của lão phu nhân, khẽ cười.
"Tổ mẫu, nghe nói người muốn để Minh đệ đệ làm thế tử, còn muốn cho Tuệ di nương toàn quyền quản gia... Hôm trước đã âm thầm tặng cho ả ta mấy gian cửa hàng..."
Ánh mắt nàng ta rét lạnh.
"Tất cả là do người thiên vị, vậy thì cũng không thể trách cháu gái được."
(còn tiếp)