Thu Đào cũng đã khoanh tay đứng dưới bóng râm giám sát.
Chỉ có ba người Thường ma ma bị ánh nắng mặt trời chiếu xuống rát mặt, người mồ hôi ướt áo, chân tay bủn rủn.
"Rầm..."
Hiệu ma ma đổ xuống, Đoàn Lan Khuê đưa cho Tiểu Xuân lọ thuốc.
"Cho bà ta uống thuốc rồi tiếp tục làm mẫu cho ta, ta còn chưa học xong đừng có kẻ nào mong ngất."
"Phụp..."
"Lão nô sai rồi xin Hoàng hậu nương nương khai ân..."
"Xin hoàng hậu nương nương khai ân..."
Ba người Thường ma ma cuối cùng cũng không thể chịu đựng được, quỳ xuống khóc lóc van xin.
Đoàn Lan Khuê vén tóc mai, cười nói.
"Các người nói cái gì vậy, ta và hoàng thượng vẫn chưa cử hành đại hôn, ta đối với các người còn phải cung kính đấy, sao dám nói khai ân cái gì..."
Ba người Thường ma ma điên cuồng dập đầu, sau đó tự vả miệng chính mình.
"Là lão nô ngu đần..."
"Xin tiểu thư đại nhân đại lượng tha cho chúng ta lần này..."
"Tiểu thư khai ân."
Đoàn Lan Khuê hài lòng, cũng không dày vò bọn họ nữa, phất tay.
"Các người trở về đi, ngày mai không cần đến nữa."
"Đa tạ tiểu thư..."
Ba người như được đại xá tội chết lập tức đứng đậy chạy chối chết ra ngoài.
Thu Đào và Tiểu Xuân nhìn bọn họ chạy mà che miệng cười, động tới tiểu thư nhà bọn họ ư, cũng không nhìn xem mình có tư cách đó hay không.
...
Trong tẩm cung của Thái Hậu.
"Mẫu hậu, người xem, Đoàn Lan Khuê này thật sự là quá vô pháp vô thiên rồi, còn chưa có chính thức trở thành hoàng hậu đâu, ấy vậy mà ngay cả người của mẫu hậu đưa đến cũng không để trong mắt, thật là quá đáng mà."
Thái hậu nhìn nữ tử đang tức giận dậm chân ở bên cạnh, khẽ nhéo nhéo mi tâm.
"Quý Hoà, ta đã nói với con rồi, nàng ấy là ân nhân cứu mạng ta, cũng là tâm can bảo bối của hoàng thúc con, sao con cứ phải đối đầu với nàng như thế..."
Quý Hoà công chúa nghe Thái Hậu nói thì dậm chân.
"Con cũng là vì muốn tốt cho người, người xem bệ hạ cưng chiều nàng ta tới vô pháp vô thiên như thế, đến khi nàng ta vào cung rồi không phải người sẽ chịu thiệt sao?"
"Cạch..."
Thái Hậu nghiêm mặt đặt mạnh chén trà trong tay xuống, giọng nói lạnh như băng.
"Quý Hoà, con chú ý ngôn từ của mình, con là nữ nhi của ta nên ta mới nhắc nhở con.
Ta là trưởng tẩu của bệ hạ. Hắn vẫn luôn tôn trọng ta.
Bệ hạ là người thấu tình đạt lý, ngay cả khi ta phạm sai lầm ở chuyện của Liên quý nhân, hắn cũng vẫn thấu hiểu rằng ta bị những kẻ kia gài bẫy.
Còn về Lan Khuê, ta với nàng một người là trưởng tẩu, một người là thê tử của bệ hạ, chúng ta hoàn toàn không có bất cứ xung đột về lợi ích nào cả. Ta và nàng ấy sẽ sống hoà thuận như vậy mới tốt cho chúng ta và bệ hạ.
Con bỏ ngay cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu đi cho ta..."
Nói rồi Thái Hậu khẽ thở dài một tiếng.
"Lan Khuê cũng là một nữ tử tốt, nàng ấy có tài, cũng có chính kiến riêng của mình. Bệ hạ cũng là vì điều này mà yêu nàng đến như thế.
Bệ hạ là người có chủ kiến cá nhân mạnh mẽ, đã nhận định là nàng thì đời này chỉ có nàng mà thôi.
Hai người bọn họ chính là một đôi trời sinh, không ai có thể chen vào chỗ trống đâu.
Quý Hoà, trước khi con thực sự chọc tức bọn họ để rồi rước hoạ vào thân, con hãy thu tay lại đi.
Chuyện lần này con làm loạn ta sẽ thay con gánh, nhưng nếu còn có lần sau nữa, e rằng ta cũng lực bất tòng tâm mà thôi."
Lê Quý Hoà cúi đầu, siết chặt nắm tay.
"Nhưng mẫu hậu..."
Lê Quý Hoà đang muốn nói gì nữa thì Thái Hậu đã đưa tay lên ngăn cản lại.
"Ngươi đã gả đến Mã Quốc bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới có thể trở về cùng là do bệ hạ nể trọng ta.
Thử nhìn xem, nữ nhi của Mã Giao kia, Kính Hoà xem, vẫn đang chật vật ở Yến Quốc kia kìa.
Vậy nên ngươi nên biết dừng lại, đừng làm những chuyện như hôm nay nữa. Đến lúc tiêu tốn hết sự kiên nhẫn của bệ hạ, thì cho dù là ta có quỳ xuống cầu xin hắn cũng không nghe đâu."
Nói rồi bà thở dài phất tay.
"Những lời nên nói ta đều đã nói rồi, nghe hay không là chuyện của ngươi. Lui ra đi."
"Vâng, mẫu hậu nghỉ ngơi, nữ nhi cáo lui."
Lê Quý Hoà rời đi, Thái Hậu khẽ thở dài.
"Mong rằng những lời ta nói nó có thể nghe lọt, đừng tiếp tục ngu ngốc nữa."
Lão ma ma hầu hạ dâng trà cho bà, an ủi.
"Thái hậu đừng suy nghĩ nhiều, công chúa cũng đã trưởng thành, tự biết mình nên làm cái gì."
Thái hậu cười khổ một tiếng.
"Chỉ sợ những lời thật lòng của Ai Gia nó không nghe lọt, mà đi nghe theo lời đường mật của dã nam nhân kia thôi."
Uống một ngụm trà, thái hậu nói tiếp.
"Đi gọi Thập Tam đến đây cho Ai Gia..."
"Vâng..."
Thập Tam là lão thái giám hầu hạ Thái Hậu từ khi bà mới vào cung làm thái tử phi của tiên đế.
"Nô tài tham kiến thái hậu..."
Thái hậu phất tay.
"Đứng lên đi."
Thập Tam đứng thẳng người chờ căn dặn. Thái Hậu đưa cho hắn một bức thư.
"Ngươi đi ra ngoài, đến ngoại thành tìm người này, nói hắn cẩn thận theo dõi điều tra nhất cử nhất động của Quý Hoà cho Ai Gia..."
"Lão nô tuân mệnh..."
Thập Tam nhận mệnh cũng không hỏi nhiều lập tức rời đi.
Bên kia Lê Quý Hoà đi ra khỏi cung thì tức giận đùng đùng đến thẳng ngoài thành.
"Công chúa..."
Một nam nhân hớn hở đón nàng ta đi vào.
Lê Trường Quân ở bên này cũng nhận được tin tức của ám vệ truyền tới, hắn chỉ cười nhẹ một tiếng.
"Những kẻ này thật sự chẳng chịu an phận chút nào."
Ngay ngày hôm sau Lê Quý Hoà tự mình xuất trận, nàng ta đưa người đến phủ của Đoàn Lan Khuê.
Nhưng điều nàng ta không ngờ đến là lại bị chặn ở bên ngoài cửa.
"Các người có biết ta là ai không hả? Ta là trưởng công chúa của Thái Hậu... Còn không mau nói chủ nhân của các người ra nghênh đón."
Hộ vệ sắc mặt không đổi, không một chút sợ hãi mà đứng thẳng lưng, nghiêm giọng.
"Phủ chúng ta có quy định, không tiếp khách trước giờ Thìn. Ngay cả bệ hạ đến cũng như vậy."
"Ngươi... Các ngươi..."
Lê Quý Hoà tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể rời đi.
"Các ngươi nhớ đó cho ta."
Rất nhanh đầu giờ thìn nàng ta lại quay lại. Khi quản gia dẫn người vào Đoàn Lan Khuê đang thư thả uống trà.
Lê Quý Hoà nhìn bộ dáng thong dong của nàng thì tức đến muốn thổ huyết.
"Đoàn Lan Khuê, thấy bản công chúa sao còn chưa quỳ..."
Đoàn Lan Khuê ngẩng đầu nhìn nàng ta. Phất tay với Thu Đào.
"Bệ hạ nói ta không phải hành lễ với bất cứ kẻ nào."
Thu Đào lập tức đưa ra thánh chỉ của Lê Trường Quân viết.
Đây là thánh chỉ hắn mới viết buổi tối hôm qua, tự mình mang đến phủ cho nàng, trên đó viết rõ, Đoàn Lan Khuê nàng không cần phải hành lễ với bất kể người nào bao gồm cả hắn.
Lê Quý Hoà nhìn thánh chỉ thì chỉ biết nghẹn họng.
"Được, xem như ngươi có bản lĩnh."
Nàng ta ngồi xuống ghế, chỉ vào mấy nữ tử xinh đẹp mảnh mai phía sau mình.
"Đây là năm nữ tử được ta tuyển chọn kỹ lưỡng, các nàng sau này sẽ theo ngươi tiến cung, những ngày ngươi mệt mỏi, bất tiện các nàng sẽ thay ngươi hầu hạ bệ hạ."
Đoàn Lan Khuê nhướng chân mày.
"Cạch..."
Nàng đặt mạnh chén trà xuống bàn, lấy ra roi ngựa của mình.
"Công chúa muốn nhét người vào chỗ của ta?"
Nhìn thấy roi ngựa trên tay nàng, Lê Quý Hoà khẽ run lên, nàng ta biết cái roi này.
"Ngươi, ngươi dám..."
"Ta sao lại không dám. Ngươi dám mang người đến chỗ ta nhét bậy, ta tại sao không dám đánh..."
"Bộp..."
"Á..."
Chung trà trước mặt Lê Quý Hoà bị đánh vỡ, nước trà nóng bắn lên mặt của nàng ta, khiến nàng ta bị bỏng rát thét lên chói tai.
Đoàn Lan Khuê cười nhẹ.
"Cút..."
(còn tiếp)