Bởi vì phụ mẫu của Lê Trường Quân đều không còn nên hai người sáng nay không cần phải kính trà.
"Nương nương... Người tỉnh rồi?"
Thu Đào mang theo nước ấm vào trong phòng cười cười nhìn nàng hỏi thăm.
Đoàn Lan Khuê hơi đỏ mặt, yên lặng vệ sinh cá nhân.
"Hoàng thượng đâu rồi?"
"Dạ, đang ở thư phòng ạ?"
"Ừm..."
Đoàn Lan Khuê nghe Thu Đào nói khẽ gật đầu.
"Chuẩn bị cơm đi, ta đói rồi."
"Dạ!"
Đoàn Lan Khuê ta thay y phục, đi thẳng đến thư phòng tìm Lê Trường Quân.
"Tỉnh rồi sao? Mau lại đây?"
Nhìn thấy nàng tới hắn cười híp cả mắt vẫy tay với nàng. Nhìn bộ dáng, sắc mặt hồng hào phấn khởi, trái ngược hoàn toàn với bản thân mình của hắn mà nàng cảm thấy thật tức giận.
Lê Trường Quân kéo nàng ôm vào lòng.
"Đói chưa?"
"Ọt... ọc ọc..."
Trả lời hắn không thể chân thật hơn, chính là một tiếng chuông báo động của bụng nàng. Nàng một chút ngại ngùng cũng không có, nói.
"Đói rồi, cũng đã bảo Thu Đào chuẩn bị cơm, ta đến gọi chàng về ăn cùng."
"Được..."
Lê Trường Quân vui vẻ gật đầu.
Nàng ở trong ngực hắn lại giở trò ăn vạ.
"Nhưng ta mệt không muốn tự trở về..."
Lê Trường Quân hôn môi nàng một cái, cưng chiều đặt nàng xuống, sau đó khom lưng xuống trước mặt nàng.
"Ta cõng phu nhân trở về."
Nàng không một chút khách khí nào quàng hai tay ôm lấy cổ của hắn...
"Đi..."
Lê Trường Quân cõng nàng trở về tẩm cung của hai người dùng bữa.
Trong khi hai người ăn cơm bên ngoài đã bùng nổ tin tức, Hoàng thượng cưng chiều Hoàng Hậu vô cùng, còn tự mình cõng nàng từ thư phòng trở về.
Ngày hôm sau là ngày các phu nhân quan đại thần, cùng các phi tần của Hoàng đế tiền triều phải đến khấu đầu ra mắt chào hỏi tân Hậu.
Mới từ sáng sớm những quý phu nhân này đã vào đến trong nội điện.
"Nương nương... Những phu nhân và các chủ tử bên kia đều đã đến nội điện chờ rồi... Người cũng phải dậy thôi."
"Ừm..."
Đoàn Lan Khuê vì đêm hôm trước bị con sói đói Lê Trường Quân dày vò mệt đến rã rời, sáng sớm khi Thu Đào và Tiểu Xuân gọi nàng dậy, nàng không tài nào mà mở nổi mắt.
Lê Trường Quân đau lòng thê tử, vỗ vỗ lưng của nàng.
"Cứ để bọn họ chờ, nàng cứ ngủ thêm một chút nữa cũng không sao."
"Ồ..."
Đoàn Lan Khuê nghe hắn nói, mơ mơ màng màng tiếp tục ngủ.
Lê Trường Quân dỗ nàng ngủ xong, nói vọng ra với Triệu Thái ở bên ngoài.
"Ngươi qua bên nội điện nói bọn họ chờ đi..."
"Nô tài tuân mệnh."
Triệu Thái lĩnh mệnh lập tức đi truyền ý chỉ của Lê Trường Quân.
Mấy phụ nhân bên kia cố gắng đến thật sớm, hành động của bọn chính là muốn phủ đầu tân Hậu một chút, không ngờ hoàng đế đích thân cho thái giám tổng quản đến nói bọn họ chờ.
"Xem ra là Hoàng Hậu nương nương còn chưa ngủ dậy rồi... Biết thế thì ta cũng không nên vội vàng làm gì."
"Đúng là như vậy, chỉ là chưa từng thấy Hoàng Hậu nào có thể tùy ý như thế."
"Nghe nói hôm qua Hoàng thượng còn đích thân cõng nàng từ thư phòng trở về, đúng là sủng ái vô cùng."
"Đế vương sủng ái sẽ được bao nhiêu lâu chứ."
Bọn cứ ghé đầu vào nhau nhỏ giọng mà nghị luận.
Đến tận giữa giờ thìn Lê Trường Quân mới thong thả nắm tay Đoàn Lan Khuê đi tới nội điện.
"Hoàng thượng, Hoàng Hậu nương nương giá đáo..."
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế... Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế..."
"Miễn lễ..."
Lê Trường Quân phất tay cho bọn họ đứng dậy. Hắn nắm tay Đoàn Lan Khuê đến bên trên ngồi xuống.
Chờ hai người an vị, những vị phu nhân lần lượt tiến lên hành lễ, giới thiệu bản thân với Đoàn Lan Khuê. Sau đó đưa lên một số lễ vật chúc mừng.
Đoàn Lan Khuê nhận lễ chỉ yên lặng mỉm cười, thu lễ vật, rồi đáp lễ cho bọn họ.
Chờ cho hết lượt bọn họ hành lễ xong nàng cũng cảm thấy cơ mặt mình cứng ngắc vì cười rồi.
Lê Trường Quân ngồi ở một bên yên lặng quan sát tất cả, từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn nắm tay nàng.
Nữ nhân tụ tập, Lê Trường Quân cũng không thể cứ ở chỗ này nghe bọn họ nói chuyện, hắn luyến tiếc nói nhỏ với Đoàn Lan Khuê.
"Ta qua thư phòng phê tấu chương, một lát nàng xong ở bên này thì qua bên đó tìm ta."
"Ồ!"
Nàng nghe hắn nói thì khẽ gật đầu.
Lê Trường Quân đi rồi, những phu nhân đại thần và đám phi tần của hoàng đế tiền triều mới được dịp mà cũng Đoàn Lan Khuê nói chuyện thoải mái hơn.
Dẫn đầu là Mã Giao thái phi.
"Hoàng thượng sủng ái hoàng hậu nương nương, thật khiến người khác ghen tỵ..."
Lê Trường Quân không còn phụ mẫu, người hắn kính trọng được coi là trưởng bối cũng chỉ có Thái Hậu, nhưng bà ấy cùng nàng có giao tình nên vô cùng thoải mái.
Chỉ là đám người trước mặt này quá đáng ghét, cứ như con gián vậy, đánh mãi không chết.
"Đúng vậy, tình cảm phu thê của hoàng thượng và hoàng hậu thật là tốt. Nhưng cũng thật không hợp quy củ cho lắm..."
Người lên tiếng là phu nhân thừa tướng. Mấy người phía sau lập tức phụ hoạ.
"Đúng là như vậy."
"Nương nương, xưa nay đế vương độc sủng đều không tốt..."
"Hiện tại nương nương đã là Hoàng Hậu, cũng nên vì bệ hạ và hoàng thất mà suy tính, nên nạp thêm người vào hậu cung rồi..."
Đoàn Lan Khuê cười lạnh trong lòng. Khi nãy Lê Trường Quân ở đây không thấy bọn họ nói, giờ hắn vừa đi đã lên tiếng ép nàng nạp thêm người. Xem ra có mấy tấm gương phía trước đó cũng không khiến bọn họ chùn bước một chút nào.
"À!!!... Vậy các vị có ai phù hợp để tiến cử cho ta không?"
Nghe nàng nói, bọn họ lập tức đỏ mắt tranh nhau lên tiếng.
"Nhà lão thân có một nữ nhi chưa xuất giá, tuổi tròn mười sáu..."
"Nữ nhi nhà thiếp thân cũng vừa tròn mười bảy..."
Đoàn Lan Khuê để cho bọn họ tiến cử xong, nàng khẽ gật đầu.
"Tốt lắm... Ta hỏi các vị hai câu hỏi xong, nếu ai trả lời được, ta lập tức chọn nữ nhi nhà đó."
"Được... Được..."
Những người này vui vẻ gật đầu như giã tỏi mong chờ nhìn nàng.
Đoàn Lan Khuê thong dong nhấp một ngụm trà.
"Nhà các vị có người bị bệnh các vị sẽ tìm đại phu ở đâu thăm khám?"
"Mộng Điệp Y Đường."
Bọn họ không một chút chần chừ mà đáp lời.
Đoàn Lan Khuê hài lòng gật đầu, lại hỏi tiếp.
"Nếu như sau khi đưa người vào trong cung, sau này Mộng Điệp Y Đường sẽ từ chối khám chữa bệnh, bán thuốc cho các vị, các vị có đồng ý hay không?"
"Cái này..."
Tất cả bọn họ hoảng hốt nhìn nhau, không nghĩ đến Đoàn Lan Khuê lại ra chiêu này.
"Nương nương, lương y như từ mẫu, Y Đường mở ra không phải là để chữa bệnh cứu người hay sao, tại sao lại từ chối chúng ta."
Đoàn Lan Khuê nhìn bọn họ cười mỉa mai.
"Cạch..."
Nàng dằn mạnh chén trà trong tay xuống bàn, lạnh giọng.
"Các người hùa nhau ép ta nạp thêm người cho phu quân của ta, ép ta chia sẻ hạnh phúc thì chính là kẻ thù của ta, cớ sao ta còn phải cứu các người chứ... Nhìn ta dễ bắt nạt như thế hay sao?"
"Hoàng hậu nương nương bớt giận..."
Lúc này đây những kẻ này mới chân chính sợ hãi, bọn họ thật sự quên mất người trước mắt này chính là thần y có thể cứu người chết sống lại, Y Đường của nàng là nơi tập hợp toàn bộ nhân tài y thuật, còn có tất cả những y quán trên Minh Quốc đều nhập thuốc từ Mộng Điệp Sơn Trang của nàng, trở thành kẻ thù của nàng còn đáng sợ hơn cả đối đầu với hoàng đế.
Bởi vì hoàng đế nói lý còn nàng thì không...
Cuối cùng những người này cũng không dám mang ra cược, con người mà tính mạng là trân quý nhất, quyền thế, địa vị, bạc vàng đều là vật ngoài thân.
(còn tiếp)