Lê Trường Quân bị bọn hắn xem trò đùa cũng chẳng thèm để ý, vẫn một mực ân cần hầu hạ tiểu cô nương nhà hắn ăn uống vui vẻ.
Trương Hoài nhìn Đoàn Lan Khuê nhàn nhã ở một bên hưởng thụ sự chăm sóc của Lê Trường Quân, nàng ta ghen tị đến đỏ cả mắt, không nhịn được mà lên tiếng.
"Biểu muội, muội không thể tự làm hay sao, sao lại để vương gia hầu hạ muội như vậy, ngài ấy thân phận cao quý sao có thể để muội tùy ý như thế, nếu để người ngoài nhìn thấy còn ra cái thể thống gì nữa.
Muội nhìn xem, từ đầu đến giờ ngài ấy còn chưa có được ăn cái gì đâu."
Đoàn Lan Khuê nhướng chân mày, cầm lên một miếng thịt đưa tới bên miệng Lê Trường Quân.
"Huynh xem, người ta nói ta ngược đãi huynh đấy, mau ăn..."
"Là ta tự nguyện... Chỉ cần nàng vui vẻ là được."
Lê Trường Quân mỉm cười cúi người vui vẻ cắn lấy miếng thịt trên tay nàng, còn tà ý mút đầu ngón tay thon dài của nàng một cái.
Đoàn Lan Khuê rút tay lại, hung hăng lườm hắn một cái.
Lê Trường Quân nhai kỹ, chậm rãi nuốt xuống, gật đầu khen ngợi.
"Ngon..."
Nói xong hắn lại nhìn nàng mong chờ, Đoàn Lan Khuê liếc xéo cái người được một tấc lại tiến một thước này, tay cầm lên khối thịt béo nhất đưa tới cho hắn.
Ánh mắt Lê Trường Quân hơi tối lại, tiểu cô nương nhà hắn tính tình thật là lớn. Hắn nhìn miếng thịt béo trên tay nàng, không chần chừ mà cắn xuống, lần này trực tiếp cắn luôn ngón tay nàng.
"Huynh ăn thịt đi, ăn tay ta làm gì..."
Nàng rút tay lại, hơi chu môi mà oán giận. Ở đây có nhiều người như vậy mà tên này còn giở trò đùa bỡn nàng, thật đáng ghét.
Không phải ở cổ đại coi trong phép tắc hay sao, hắn sao có thể tùy tiện như vậy chứ.
Mấy người bên cạnh bị nhét cẩu lương đến nghẹn cả họng, nhưng cũng vui vẻ nhìn bọn họ.
Chỉ có Trương Hoài là ngứa mắt, mím môi, nói với Tiểu Xuân và Thu Đào.
"Các người còn không biết tự giác phục vụ tiểu thư nhà mình."
Thu Đào và Tiểu Xuân còn chưa kịp phản ứng, Lê Trường Quân đã nhìn sang Trương Hoài, ánh mắt rét lạnh, ghét bỏ.
"Không cần, tức phụ tương lai của bản vương, bản vương tự mình hầu hạ."
Trương Hoài nghe hắn nói sắc mặt đen kịt lại, cắn chặt môi, ấm ức, cảm thấy miếng thịt nướng trước mặt mình chẳng còn chút hương vị thơm ngon nào cả.
Bên kia Chung Vô Niệm cũng vui vẻ cắt thịt cho Lã Ý Đình.
"Cửu ca nói đúng, tức phụ tương lai của mình, tự mình hầu hạ mới vui vẻ, mới có tình thú, bồi đắp tình cảm."
Trương Đài đưa mắt nhìn Trương Bình, hắn cũng muốn cắt thịt cho nàng, nhưng mà hắn ngại, vậy thì phải làm sao.
Đoàn Lan Khuê nhìn ra điều bất thường của Trương Đài, nàng đưa cho hắn cái đĩa của Trương Bình, nói.
"Trương Đài công tử, biểu tỷ của ta không biết làm mấy thứ này đâu, phiền công tử giúp tỷ ấy một chút."
"À! Được..."
Trương Đài vui vẻ nhận mệnh cắt thịt cho Trương Bình.
Trương Bình ngại ngùng nhìn Đoàn Lan Khuê trách móc một chút.
"Muội đừng có hồ nháo mà..."
Đoàn Lan Khuê tinh nghịch le lưỡi với nàng ấy một cái, quay lại vui vẻ ăn thịt của mình.
Trương Hoài bị làm lơ, cắn môi nhìn sang Lưu Xương và hai nam nhân còn lại, ở đây có bốn nữ tử, ba người kia đều có người giúp, chỉ có nàng là không, vậy sẽ mất mặt đến nhường nào. Truyện Việt Nam
Nhưng ba nam nhân còn lại hoàn toàn làm lơ nàng ta, bọn họ cúi đầu tự mình ăn, Trương Hoài suy nghĩ một chút quyết định mặt dày, lên tiếng nói với Lưu Xương.
"Thế tử... Tay ta có chút đau, ngài có thể giúp ta cắt hay không?"
Lưu Xương nhìn nàng ta, quay sang nói với nha hoàn của nàng ta ở phía sau.
"Ngươi còn không đến hầu hạ chủ tử của mình đi còn đứng ở đó..."
Hắn hơi ngừng một chút lại nói tiếp.
"Cũng không phải tức phụ tương lai của bản thế tử, sao bản thế tử phải hầu hạ chứ, mặt mũi lớn quá..."
Đoàn Lan Khuê cố gắng nén cười, Lưu Xương này đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc là gì mà, thẳng nam quá đáng.
Lần này Trương Hoài thực sự là quê chữ ê kéo dài luôn, mặt mũi đỏ bừng, nước mắt đã trực trào.
Nếu là nữ tử khác bị phũ như vậy có lẽ đã khóc chạy đi rồi, nhưng nàng ta cho dù bị mất mặt vẫn cố gắng ở lại.
Đúng lúc này chợt thấy có một đoàn người đang đi tới chỗ bọn họ. Cẩn thận nhìn theo, quản sự chuồng ngựa hình như cũng ở trong đó. Võ Khắc ở một bên hầu hạ nhìn thấy, đi ra phía trước ngăn đám người lại.
"Ơ! Đây không phải Hồ quản sự sao? Đây là..."
Võ Khắc nhìn thoáng qua nam tử trung niên cầm đầu sau đó lại nhìn quản sự chuồng ngựa dò hỏi.
Hồ quản sự vội vàng chắp tay tiến lên nói ra.
"Võ Khắc huynh đệ, gia chủ nhà ta nghe nói Vương Gia và các khách quý ở đây, nên cố ý tới để bái kiến."
Thấy vị Hồ quản sự này đi theo sau lưng nam tử trung niên kia, Võ Khắc liền đoán được chắc là người của Lương gia. Lão gia chủ Lương gia trước kia cũng đã gặp qua, bây giờ vị này trông lạ lẫm chắc là tân nhiệm.
Võ Khắc chắp tay thi lễ nói.
"Võ Khắc bái kiến Lương gia chủ."
Trước khi Lương Lập Phong đến đã nghe Hồ quản sự nói qua, người này gọi là Võ Khắc chính là người hầu thân cận của Lê Trường Quân, cho nên cho dù là người hầu cũng không thể đắc tội. Thế nên trong lúc đó Lương Lập Phong chắp tay đáp lễ nói.
"Tại hạ Lương Lập Phong, cố ý tới để bái kiến Vương gia và các vị khách quý, Võ Khắc huynh đệ có thể dẫn tới giùm."
" Võ Khắc Chỉ là hạ nhân bên người Vương gia, không dám vô lễ dẫn vào, còn xin Lương gia chủ chờ một lát, Võ Khắc bẩm báo Vương Gia đã."
Võ Khắc cười ha hả nói. Nghĩ đến vị gia chủ tân nhiệm này cũng thật sự cho hắn mặt mũi, lại xưng huynh gọi đệ với hắn. Nhớ lại gia chủ Lương gia đời trước mỗi lần đưa thiếp mời, Vương gia cũng không gặp, chắc hẳn vị này không được cho vào nhà, nên nghe tin hôm nay Vương Gia tới đây mới vội vàng chạy đến đây mà.
Lương Lập Phong thiên ân vạn tạ nhìn xem Võ Khắc về tới bên người Lê Trường Quân, híp mắt cố gắng muốn thấy rõ biểu cảm của vị Vương Gia này. Không bao lâu sau chỉ thấy Võ Khắc bước nhanh tới.
"Võ Khắc huynh đệ, Vương Gia ngài ấy có đồng ý gặp tại hạ?"
Lương Lập Phong vội vàng chắp tay hỏi.
Võ Khắc có chút áy náy nói.
"Thật xin lỗi, vương gia khó có dịp ra ngoài thư giãn, không muốn có người quấy rầy, còn xin Lương gia chủ thứ lỗi."
Mặc dù trước khi đến Lương Lập Phong cũng đã chuẩn bị trong lòng, nhưng không tránh khỏi lộ ra một tia thất vọng.
"Là tại hạ suy nghĩ không chu toàn..."
Lại nói mấy câu, Lương Lập Phong ôm quyền cáo từ. Hồ quản sự không cùng rời đi mà chờ Lương Lập Phong đi xa, sau đó tiến lên nhét vào trong tay Võ Khắc một cái hầu bao màu trắng. Võ Khắc giả vờ khước từ thì Hồ quản sự vội nói.
"Đây là một chút tâm ý Lương gia chúng ta, Võ Khắc huynh đệ nhất định phải nhận lấy. Ta biết hôm nay Võ Khắc huynh đệ ngươi không phân thân ra được, chờ đến ngày khác, ca ca ta tại quán rượu mở tiệc đãi rượu, ngươi nhất định phải tới đó."
Võ Khắc cười rạng rỡ, thu hầu bao Hồ quản sự nhét tới vào trong tay áo, nói.
"Không dám, ca ca mời rượu huynh đệ ta sao dám chối từ."
Lê Trường Quân nhìn Võ Khắc trở về, giương mắt hỏi.
"Đuổi đi rồi?"
Võ Khắc khom người cười hì hì trả lời.
"Đuổi đi rồi ạ."
(còn tiếp)