• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy những người xung quanh đều tránh ra xa, Trương Hắc kia vô cùng hài lòng vui vẻ.

Hắn ta tiến đến chỗ của Đoàn Lan Khuê.

"Đại tiểu thư của ta, nào, ta mang nàng đi vui vẻ nhé..."

Tiểu Xuân chân tay run lẩy bẩy nhìn xung quanh muốn cầu cứu, nhưng chẳng ai dám đến giúp chủ tớ bọn họ cả.

Tiểu Xuân hết cách chỉ có thể đứng trước mặt Đoàn Lan Khuê mà cha chở cho nàng.

"Tiểu thư, người đi trước đi, những kẻ này... Để... để em..."

Đoàn Lan Khuê nhìn thân hình mảnh mai yếu đuối đang giang tay bảo vệ mình, trong lòng ấm áp, ở hiện đại nàng cũng có một người bạn...

Nghĩ đến người bạn kia của mình nàng lại cảm thấy xót xa, sau khi nàng chết chắc chỉ có nàng ấy nhớ đến nàng, đau lòng cho nàng thôi nhỉ.

Những đàn em của Trương Hắc nhanh chóng bao vây lấy chủ tớ hai người lại.

Đoàn Lan Khuê kéo Tiểu Xuân ra.

"Tiểu thư..."

Tiểu Xuân gấp đến phát khóc mà hô lên. Đoàn Lan Khuê cho cô ấy một ánh mắt trấn an.

"Không sao đâu... Đứng một bên xem tiểu thư nhà em trổ tài này..."

Nói rồi cô mới nhìn Trương Hắc, cười lạnh.

"Hắc thiếu thật khéo đùa, ta nào có vinh hạnh hẹn hò cùng người chứ."

"Haha… Có có… Tới, Hắc thiếu ta mang nàng đi chơi nào."

Vừa nói hắn vừa vươn tay muốn ôm lấy người.

Đoàn Lan Khuê tránh ra, mỉm cười.

"Xin Hắc thiếu tự trọng…"

Trương Hắc nghe nàng nói thì cười khẩy.

"Tự trọng… Ây! Nàng nói nặng lời vậy, chiều bản thiếu gia một chút, nếu ta vui, ta sẽ nạp nàng vào phủ.

Ừm… Làm tiểu phu nhân cũng không phải không thể."

Sắc mặt Đoàn Lan Khuê sa sầm, vị trí trái tim run lên kịch liệt, một loạt những hình ảnh thô bỉ của Trương Hắc hiện lên trong tâm trí nàng, còn có cả hình ảnh hắn muốn làm nhục nguyên chủ trước đây, khi đó nàng ấy liều mạng chống cự mới thoát được thân...

Đoàn Lan Khuê tức giận đến nghiến răng, nàng đã hứa với nguyên chủ giúp nàng ấy, vậy tên cặn bã này cũng nên thu thập thật tốt.

"Muốn hẹn hò với bản tiểu thư, chó mèo như ngươi mà cũng xứng sao..."

"Tiện nhân..."

Tên bằng hữu ở bên cạnh Trương Hắc, nóng mặt chỉ tay muốn động thủ với nàng nhưng bị Trương Hắc kéo lại.

"Mỹ nhân, rất có dũng khí đấy, lão tử rất thích... Lần trước lỡ hẹn vui vẻ, lần này nàng đừng mong chạy được với ta...

Hahahaha..."

Hắn tiến đến chỗ nàng, miệng cười sằng sặc đầy đắc ý, tay vươn ra muốn vuốt má nàng...

....

"Aizzz...Ta phải đi giúp nàng ta một tay mới được..."

Trên lầu cao đối diện, có ba nam tử đang ngồi uống trà quan sát bên này.

Khi nam tử y phục xanh ngọc bích muốn ra tay, nam tử y phục đen ở bên cạnh đã kéo hắn lại.

"Kịch chưa đến cao trào ngươi gấp cái gì?"

"Hả??? Lê Trường Quân! Ngươi còn muốn xem kịch sao, ngươi có biết đó chính là nữ nhi của Uy Viễn Tướng Quân, Đoàn Uy không...

Sao có thể để bọn người kia khinh bạc nàng..."

Lê Trường Quân nhíu chân mày, lạnh lùng.

"Ta không nói là không giúp nàng. Nhưng bây giờ chưa phải lúc..."

Nam tử bạch y ở bên cạnh khẽ gật đầu, nói.

"Quân huynh nói đúng đó, Niệm đệ mau ngồi xuống đi.

Ngươi phải biết nàng hiện tại phụ mẫu không còn, cuộc sống chắc chắn rất khó khăn, bị người khác khinh khi...

Vậy nên nếu nàng ấy không biết tự đối phó, thì không ai có thể bảo vệ nàng ấy mãi được, dù là chúng ta.

Vậy nên nếu chưa đến vạn bất đắc dĩ, thì chúng ta cứ chờ xem một chút đã."

"Hừ! Nói hay lắm, ta nghĩ là hai người các ngươi chính là muốn xem kịch thì có..."

Chung Vô Niệm hậm hực ngồi xuống. Lê Trường Quân thong thả uống trà nói.

"Đúng một phần..."

Nam tử áo trắng trừng mắt, xém phun trà, vị đại ca này, không thể nói giảm đi hay sao, đây là muốn chọc tức chết người.

Mà ở bên kia, khi bàn tay thô to, đen thùi lùi của Trương Hắc sắp chạm đến mặt của Đoàn Lan Khuê, bất ngờ bị nàng túm lấy.

"Ấy! Mỹ nhân, nàng chủ động quá..."

Trương Hắc nhìn bàn tay trắng nõn đang bắt lấy tay mình, cảm giác mềm mại, mát lạnh khiến người ta xao xuyến truyền đến cho hắn vô cùng vui vẻ.

Đoàn Lan Khuê nhìn hắn, khoé môi cong nhẹ.

"Hắc thiếu, ta chân yếu tay mềm, thật không muốn chịu thiệt nên phải đắc tội rồi…"

"Phụp..."

"Á...Áaaa..."

Lời nàng vừa dứt, đã được tiếp nối ngay bằng một âm thanh nặng nề, thân thể cao lớn của Trương Hắc nằm sõng soài trên đất, miệng thét lên một âm thanh thảm thiết vô cùng.

Đám bằng hữu và gia đinh đi theo, thấy thiếu gia nhà mình bị đánh vội vàng xông tới.

"Tiện nhân này, dám đánh Hắc thiếu, mày chán sống rồi hả..."

"Phụp..."

"Á... Áaaa..."

Đoàn Lan Khuê rất bình tĩnh, một chân đạp mạnh dằn Trương Hắc kia nằm bẹp xuống đất mà rên la.

Đám bằng hữu và gia đinh hùng hổ lắm nhưng lại không dám làm càn.

Trương Hắc tung hoành giang hồ đã lâu, tỷ tỷ của hắn lại là Thục Phi được hoàng đế sủng ái, hắn ở bên ngoài chưa từng chịu nhục như vậy, hắn nghiến răng hô với những người đi theo mình.

"Các ngươi cứ tiến lên, bắt ả cho ta, lão tử không tin đông người như vậy mà ả có thể thoát.

Lão tử chơi chán sẽ bán ả vào thanh lâu, cho ả biết, hậu quả đắc tội với ta."

Nhận được lệnh của Trương Hắc, nhóm bằng hữu và gia đinh của hắn không cần kiêng nể gì cả cứ vậy mà xông lên.

"Tiểu thư... Huhu... Phải làm sao đây... Phải làm sao đây..."

Tiểu Xuân bị dọa cho sợ hãi, khóc nấc lên, tay chân luống cuống không biết làm thế nào.

Nàng ấy bất ngờ, nhìn thấy một chiếc đòn gánh của một ông lão bán rau, vậy là vội vàng vơ lấy.

"Tiểu thư, người dùng cái này đi..."

Tiểu Xuân ném đòn gánh cho Đoàn Lan Khuê.

.....

Ở một nơi hẻo lánh khác, cũng có một nhóm người đang chăm chú nhìn chằm chằm những hành động của Đoàn Lan Khuê.

Nữ tử che mặt nhìn Đoàn Lan Khuê, mày hơi nhíu lại, nói với người bên cạnh.

"Không phải ngươi nói, nàng ta rất nhu nhược hay sao? Ta nhìn không giống..."

Nam tử kia cũng vô cùng khó hiểu, hắn đang nhìn chằm chằm từng động tác của Đoàn Lan Khuê, giọng nói khản đặc.

"Ta đã điều tra rất kỹ rồi, nàng ta thực sự rất nhu nhược... Nhưng hiện tại ta lại không chắc, có phải trước đó nàng ta vẫn luôn giả vờ hay không?"

Nữ nhân kia cười lạnh, khinh thường nhìn hắn ta.

"Đường đường là tam hoàng tử của Đàm Quốc, vậy mà điều tra một nữ tử khuê phòng cũng không xong..."

Nam tử trừng mắt nhìn nữ tử.

"Ngươi đừng quá phận, đừng tưởng mình là công chúa Mã Quốc, mà muốn nói gì cũng được đâu..."

"Xùy..."

Nữ tử nghe nam tử nói thì bĩu môi đầy khinh thường.

....

Mà ở trên lầu cao, Lê Trường Quân đang nhìn chằm chằm vào nhóm người trong góc nhỏ kia.

"Nhị công chúa Mã Quốc, Tam hoàng tử Đàm Quốc..."

Nghe hắn nói, Chung Vô Niệm vội vàng nhoài người qua, không tin tưởng nhìn Lê Trường Quân.

"Bọn họ đến đây là muốn làm cái gì đây? Không phải..."

Đang nói dở hắn vội vàng bịt miệng mình lại, chớp chớp mắt, cẩn thận nói.

"Là vì cái kia... Không phải chứ, làm sao chúng biết..."

Nam tử áo trắng day mi tâm, nhẹ nhàng nhắc nhở.

"Đừng quên tứ quốc là cùng một mẫu quốc tách ra, thứ chúng ta biết họ cũng có thể..."

Lê Trường Quân gật đầu.

"Nhưng xem ra, cô nương nhà Uy Viễn Tướng Quân cũng không đơn giản, dễ bắt nạt như mọi người vẫn tưởng đâu..."

Ánh mắt bọn họ một lần nữa nhìn trở lại bên phía Đoàn Lan Khuê bên này.

Đoàn Lan Khuê lúc này đang một chân đạp trên người Trương Hắc kia, trên tay cầm đòn gánh mà Tiểu Xuân đưa cho, tung hoành ngang dọc đánh đến thống khoái.

Nàng liên tục tung chiêu dùng chân đạp trên người Trương Hắc làm trụ, chân còn lại tung cước đá ra xung quanh, khiến cho đám người đi cùng hắn ăn khổ không thấu.

Mà Trương Hắc liên tục bị đạp ngay cả sức rên la cũng mất cả luôn rồi.

Đoàn Lan Khuê tung chiêu sát phạt trừng trị, giải quyết gọn gàng bọn chúng, trên trán toát ra những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.

Cả người ướt nhẹp mồ hôi, nhưng trong lòng vô cùng thống khoái.

Hơi thở có chút đuối, cô thầm mắng thân thể yếu đuối không nên thân của nguyên chủ, thầm nghĩ từ ngày mai phải chăm chỉ luyện tập cho thân thể khỏe mạnh hơn.

Nhưng đúng lúc này một mũi tên xé gió bay tới chỗ của nàng.

Đoàn Lan Khuê cả người mệt mỏi phản ứng chậm một nhịp.

Đúng lúc nguy cấp, tưởng chừng mũi tên kia sẽ găm lên người nàng, nàng liền rơi vào một lồng ngực rắn chắc, cả thân thể của nàng bị ôm chặt tung người nên tránh thoát mũi tên kia…

Đoàn Lan Khuê ngẩng đầu, cả người ngây ngẩn, nam nhân này… Quá đẹp rồi… Đẹp hơn cả những nam thần cổ trang nàng từng yêu thích.

Ngũ quan như tạc, mày kiếm sắc bén, ánh mắt đen yên lặng nhưng đầy sự uy nghiêm khiến người ta hít thở không thông, sống mũi cao vút…


Trái tim gái ế già nua của Đoàn Lan Khuê lần đầu tiên loạn nhịp tim…


Lê Trường Quân ôm người bay lên cao, cảm nhận được thân thể thiếu nữ mềm mại, còn có một mùi hương hoa nhàn nhạt trên người nàng.


Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung…


(còn tiếp)


(t/g: Cảm Ơn Các Bạn đã đọc truyện.


Like, theo dõi, vote cho mình nhé các bạn.


Chúc Các Bạn Đọc Truyện Vui Vẻ.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK