• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người kia vừa đi, Đoàn Lan Khuê mệt mỏi nhắm mắt, nói.

"Chàng còn định xem kịch đến bao giờ nữa hả?"

Lê Trường Quân từ bên ngoài bước vào, cười lấy lòng, hắn đi tới muốn ôm lấy nàng vào lòng.

"Tiểu Khuê thật uy vũ..."

Đoàn Lan Khuê liếc hắn một cái.

"Uy vũ cái rắm, đừng có ôm ta, người ta bên dưới bẩn hết rồi."

"Ta không ngại."

Nói rồi hắn trực tiếp bế người lên đưa về phòng.

Đoàn Lan Khuê thay đồ xong liền đi ra ngoài, mệt mỏi nói.

"Ta muốn ngủ quá."

"Ngủ đi."

Lê Trường Quân ôm người vào ngực vỗ vỗ sau lưng nàng.

Đoàn Lan Khuê quá mệt mỏi, cả ngày hôm đó chỉ ăn rồi ngủ.

Đêm hôm đó khi hai người đang say, bên ngoài có mấy bóng đen nhẹ nhàng đột nhập vào trong phủ, đến chỗ phòng ngủ của Đoàn Lan Khuê.

Đoàn Lan Khuê ngửi thấy mùi dược liệu, lập tức ăn vào một viên thuốc, lại thúc khuỷu tay Lê Trường Quân, nhét cho hắn một viên thuốc, nhỏ giọng nói.

"Đêm hôm thanh vắng có người đến thăm chúng ta kìa."

"Ừm..."

Lê Trường Quân tùy tiện khẽ gật đầu.

Chờ qua một chút mấy bóng đen kia đẩy cửa đi vào phòng, kiếm loé lên một đường sắc lạnh chém đến trên giường.

"Ự..."

Nhưng tất cả đều nhanh chóng bị Lê Trường Quân và ám vệ tóm gọn trong một nốt nhạc.

Đoàn Lan Khuê nhàm chán ngáp một cái.

"Còn tưởng trình độ cao lắm chứ, ấy vậy mà bị hạ nhanh thế, còn chưa có đánh đã bại rồi."

Nàng nói xong lại ngáp dài một cái rồi ngủ lại.

Lê Trường Quân bất đắc dĩ, cưng chiều mà nhìn nàng một cái, phất tay với ám vệ.

"Lôi xuống thẩm tra cho kỹ."

"Vâng..."

Ám vệ mang người đi, Lê Trường Quân lại nằm xuống ôm người đẹp ngủ.

Ngày hôm sau nhận được báo cáo của ám vệ đôi mắt Lê Trường Quân hơi híp lại.

Ngay trong buổi thượng triều, trùng hợp thế nào lại có một bản tấu trình nên nói đến việc Yến Quốc gửi thư cầu thân, muốn liên hôn với Minh Quốc.

Lê Trường Quân thuận tay cầm tấu chương đó lên xem, khẽ gật đầu.

"Nếu Yến Quốc đã gửi thư cầu hôn, vậy chúng ta cũng không thể nào từ chối mối bang giao hoà hảo này được.

Nhưng trẫm mới đăng cơ chưa bao lâu, dưới gối chưa có nữ nhi, vậy cũng chỉ có thể chọn công chúa của tiền triều, nhưng công chúa tiền triều hiện tại cũng chỉ còn có Thập thất công chúa đáp ứng được yêu cầu mà thôi."

Hắn tỏ vẻ khó nghĩ, rồi lại nói tiếp.

"Thế này đi, Hàn Trắc đại nhân là thầy của ta, dưới gối có một chất nữ, vậy ta để nàng ấy theo Thập thất công chúa xuất giá đi."

"Bệ hạ..."

Hàn Trắc hốt hoảng quỳ xuống dập đầu.

"Bệ hạ, phu nhân của lão thần chỉ có một cháu gái này làm bạn, thực sự không thể gả đi xa được."

"Không thể gả đi xa được..."

Lê Trường Quân cười lạnh một tiếng.

"Hay là còn có giấc mộng sâu xa nào khác..."

"Bệ hạ..."

Hàn Trắc cả người đều là mồ hôi lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt đi vì sợ hãi. Ngày hôm qua thê tử và cháu gái đến phủ viện của Hoàng hậu tương lai trở về, cả hai đều tỏ ra tức giận, ông ta đã cảm thấy có điều không ổn rồi, gặng hỏi mới biết bọn họ chạy đến để ép Đoàn Lan Khuê cho Hàn Bạch Trinh một danh phận.

Bệ hạ coi trọng hoàng hậu tương lai ai cũng biết, xem ra lần này nhà bọn họ là tự vác đá đập chân mình rồi.

Hàn Trắc cả người như chết lặng, khó khăn lắm mới có thể trở về kinh thành làm quan, nhi tử và cháu trai còn phải trông cậy vào mối quan hệ mỏng manh của hắn tiến lên, hắn phải suy nghĩ chu toàn cho bọn chúng.

Thôi thì cũng chỉ là một đứa cháu gái mà thôi, gả xa hay gả gần cũng là gả, cũng không thể vì một mình nàng mà ảnh hưởng đến những nam tử trong nhà được. Đây cũng xem như nàng ta tự mình chuốc lấy, cũng không thể trách tổ phụ là ông ta được.

Cuối cùng Hàn Trắc quyết định buông xuôi, đồng ý để cho Hàn Bạch Trinh gả theo Thập Thất công chúa tới Yến Quốc.

Thánh chỉ truyền đến Hàn phủ, Hàn Bạch Trinh nghe tuyên thánh chỉ xong thì gần như là phát điên.

"Không... Ta không gả đi Yến Quốc hoà thân được, ta phải gả cho hoàng thượng, ta làm sao có thể gả đi hoà thân được."

Cô ta túm chặt lấy Hàn Trắc.

"Tổ phụ, con không gả đi hoà thân được đâu. Không gả được đâu tổ phụ..."

Hàn Trắc thở dài, kéo tay nàng ta ra.

"Đây chính là ngươi tự mình chuốc lấy, ai bảo các người chạy đến chỗ của Đoàn Lan Khuê làm loạn cái gì hả? Đây chính là lấy đá đập chân mình. Bệ hạ tức giận, nếu chúng ta còn dám trái lệnh thì cả nhà này sẽ phải chôn cùng ngươi đấy."

Nói rồi ông ta quay sang ra lệnh cho hộ vệ.

"Đưa tiểu thư về tiểu viện, trông trừng cho kỹ, không có lệnh của ta không cho nó chạy ra ngoài làm loạn."

"Tổ phụ..."

Hàn Bạch Trinh cứ như vậy mà bị kéo đi. Hàn lão phu nhân nhìn Hàn Trắc.

"Lão gia, bệ hạ thực vì chuyện kia mà tức giận với Hàn gia chúng ta sao?"

Hàn Trắc quắc mắt nhìn phu nhân nhà mình.

"Chứ bà nghĩ tự nhiên tự lành tại làm sao bệ hạ lại tức giận muốn gả nó đi xa như thế.

Ta đã bảo các người rồi, đừng có làm chuyện ngu ngốc. Các người thì hay rồi, chạy tới tận chỗ bảo bối của người ta làm loạn, giờ thì hay rồi bị gả đến tận Yến Quốc."

Ông ta thở dài phất tay.

"Thôi thì cũng xem như được như ý nó một nửa, gả cho đế vương làm phi..."

Tin tức cháu gái của Hàn đại nhân, vì chạy đến chọc tức hoàng hậu tương lai, muốn gả cho bệ hạ, hôm sau liền bị bệ hạ gả tới tận Yến Quốc.

Còn có cả Thập thất công chúa, cháu gái được Mã Giao thái hậu nuôi dưới gối, hết mực yêu thương bảo bọc, cũng vì bà ta cùng Hàn lão phu nhân và Hàn Bạch Trinh chạy đến chọc giận hoàng hậu nương nương, nên cũng mới bị chọn gả đi hoà thân như vậy.

"Không, ta không đồng ý, quyết không đồng ý, ta phải gặp bệ hạ... Ta muốn gặp bệ hạ..."

Mã Giao thái hậu gần như phát điên mà đập đồ.

Bà ta còn chạy đến thư phòng của hoàng đế, kêu khóc muốn gặp Lê Trường Quân, nhưng hắn lại lập tức cho cấm quân áp giải trở về tẩm cung, ra lệnh giam lỏng ở trong đó.

Một chiêu này của Lê Trường Quân chính là giết gà doạ khỉ, khiến cho những kẻ có tâm tư ngấp nghé đưa nữ nhân lên long sàng của hắn phải cụp đuôi lại mà làm người.

Cũng thể hiện rõ ràng, Đoàn Lan Khuê được hắn coi trọng đến mức nào. Khiến nàng không vui chính là chọc vào vảy ngược của hắn...

Đoàn Lan Khuê nhìn nam nhân đang khoe thành tích trước mặt mình thì chỉ lười biếng cười nhẹ, khen ngợi.

"Thật tốt..."

Lê Trường Quân được nàng khen lập tức ôm lấy nàng mà hôn.

"Ta tốt như vậy thì phải có phần thưởng chứ."

Nụ hôn ban đầu chỉ là nhẹ nhàng, nhưng càng về sau lại càng thêm sâu hơn, Lê Trường Quân càn quét, tùy ý tung hoành trong miệng nàng, cướp hết những gì ngọt ngào mà nàng có, tay hắn cũng chẳng yên phận mà xoa xoa eo nhỏ mềm mại của nàng.

Đoàn Lan Khuê bị hắn hôn đến đỏ bừng mặt, lồng ngực thiếu dưỡng khí, hai cánh môi có chút sưng mọng, ánh mắt mê ly ngấn nước.


Lê Trường Quân ôm nàng vào trong ngực, hài lòng nhìn kiệt tác của mình vừa mới tạo ra.


" Mỹ nhân yếu đuối, thật đáng yêu."


Đoàn Lan Khuê liếc hắn một cái, lười để ý đến hắn, ở trong ngực hắn giận dỗi.


Lê Trường Quân nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.


(còn tiếp)





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK