Lê Trường Quân không nhịn được nhéo mặt nàng, sau đó trực tiếp bế người lên xe.
Vào trong xe rộng rãi, Lê Trường Quân để người xuống.
Mông vừa chạm xuống ghế của xe ngựa, tiểu cô nương đã ấm ức lên án.
"Cứng chết đi được..."
Nàng làu bàu một tiếng, nhấc người lên, trực tiếp ngồi trên đùi Lê Trường Quân, làm càn.
"Tiểu Khuê..."
Lê Trường Quân nhanh chóng khống chế eo nàng.
Đoàn Lan Khuê nghiêm túc đánh giá nam nhân trước mặt, đột nhiên bật cười, đôi mắt ngấn nước tràn đầy ý cười, nàng bưng lấy mặt hắn.
"Đẹp trai quá đi mất! Đẹp hơn cả minh tinh, idol nữa... Đẹp hơn Li Min Ho... Quá đẹp... Mỹ nam..."
Nghe nàng nói sắc mặt Lê Trường Quân triệt để đen kịt, giọng nói trầm xuống đầy nguy hiểm.
"Minh tinh, ido, Li Min Ho là ai? Hửm..."
Đoàn Lan Khuê cảm thấy cả người nóng ran, ngứa ngáy khắp người, đầu óc hồ đồ, thấp giọng nói.
"Là soái ca nha... Ta thích..."
"Nàng thích ai?"
Lê Trường Quân hận không thể cắn nàng một cái.
Đoàn Lan Khuê chớp chớp mắt.
"Thích mỹ nam..."
Đoàn Lan Khuê đầu óc vì trúng thuốc mà mơ mơ hồ hồ, nàng không hề kiêng kị, tách hai chân ra ngồi đối diện với Lê Trường Quân.
"Mỹ nam... Ta muốn hôn chàng...”
Lê Trường Quân nhướng chân mày, sắc mặt tối sầm, trái tim bị kích thích điên cuồng đập loạn...
"Muốn hôn ta?"
"Ừm..."
Nàng gật đầu.
"Muốn hôn... Ta khó chịu, hôn mỹ nam sẽ không khó chịu nữa..."
Tiểu cô nương chủ động hôn tới, cái miệng nhỏ nhắn vừa chạm phải môi Lê Trường Quân, lại bị hắn che miệng.
"Nói xem ta là ai, nói đúng liền cho nàng hôn!"
Đoàn Lan Khuê chớp mắt, hai mắt trống rỗng, nàng chỉ biết mỹ nam tử không cho nàng hôn.
Nàng cảm thấy ủy khuất.
Đôi mắt nàng chớp chớp, nháy mắt đỏ lên.
Lê Trường Quân sửng sốt, hoàn toàn hoảng loạn, vội buông tay ra, bất đắc dĩ hôn lên môi nàng.
"Tiểu Khuê, không được khóc."
Đầu ngón tay tinh tế túm chặt lấy quần áo, nàng bất mãn, ậm ừ nói.
“Còn muốn.”
Lê Trường Quân tựa lưng vào ghế ngồi, hơi cúi đầu nhìn nàng.
Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt hắn đen nhánh.
"Gọi Quân ca ta liền để nàng hôn..."
Đoàn Lan Khuê đầu óc mụ mị, ngây thơ gọi.
"Quân ca!"
Nghe nàng nũng nịu gọi tên mình, trái tim Lê Trường Quân điên cuồng mà đánh trống.
Hắn nhẹ nhàng hôn nàng một cái.
"Nhớ kỹ, ta là Quân ca, nàng hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, sau này phải phụ trách ta nghe không."
Đoàn Lan Khuê ngoan ngoãn gật đầu.
"Quân ca... Ta sẽ phụ trách, Quân ca là của ta..."
"Ừm... Của nàng..."
Hắn cúi đầu hôn xuống, ban đầu chỉ là nhẹ nhàng hôn, về sau càng lúc càng lún sâu, công thành đoạt đất mà trầm mê trong đó.
Trời tháng 10 tối rất nhanh, thời tiết buổi tối hơi se se lạnh. Chiếc xe ngựa đen chậm rãi đi trong màn đêm.
Lê Trường Quân cố gắng khắc chế bản thân mình, nhưng tiểu cô nương trong ngực hắn lại vô cùng không ngoan.
Lê Trường Quân giữ chặt eo nàng đang lộn xộn, bắt gặp ánh mắt mông lung của nàng, hắn vén tóc mái rối loạn ra sau tai, dùng ngón tay ấm áp nhéo mặt nàng, cho dù rất muốn nhưng không dám hôn xuống nữa, hắn sợ chính mình mất khống chế sẽ tổn thương nàng.
Mắt Đoàn Lan Khuê mờ mịt, đầu óc choáng váng, nàng chỉ biết Quân ca không hôn nàng, nàng cảm thấy trong người vô cùng khó chịu, nàng muốn hôn, còn muốn nhiều hơn nữa.
Nước trong mắt ngày càng nhiều.
Lê Trường Quân thở dài, đầu ngón tay lau đi nước mắt ở khóe mắt nàng.
"Không được khóc, ngoan..."
Làn da nàng mỏng manh thật sự, đầu ngón tay lau qua đuôi mắt nàng liền đỏ lên.
Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, Lê Trường Quân ôm người xuống xe, tiểu cô nương ôm chặt hắn không buông. . Đam Mỹ Cổ Đại
Mộc Uyển và Bạch Trì Ý nhìn thấy một màn trước mặt, mồm miệng đều há to, cằm muốn rớt xuống đất.
"Vương... Vương gia..."
Bạch Trì Ý cẩn thận lên tiếng.
Lê Trường Quân liếc hắn một cái.
"Nàng ấy bị hạ thuốc, là Noãn dục dược của Cốc Y Chủ..."
"Cái gì cơ?"
"Noãn dục dược?"
Mộc Uyển và Bạch Trì Ý đồng thanh mà kêu lên.
Bạch Trì Ý đau khổ nhăn mặt.
"Dược của Cốc Y Chủ cũng chỉ có sư phụ ta mới có thể giải, để ta đi tìm Khương thúc nói ông ấy đi cầu người đến."
Lê Trường Quân nghe hắn nói, cúi đầu nhìn người trong ngực, trong lòng không khỏi cười khổ, người đang ở chỗ này thì cần đi đâu tìm nữa...
Lê Trường Quân phất tay.
"Không cần phiền phức như thế, ngươi có cách nào giúp nàng tỉnh táo lại không, một chút cũng được..."
Bach Trì Ý và Mộc Uyển nhìn nhau nhăn mặt.
"Vương gia, Noãn dục này rất lợi hại, nếu không thể giải được căn nguyên gốc rễ người trúng độc về sau sẽ phát điên, lúc nào cũng muốn hành phòng..."
Mộc Uyển tiếp lời.
"Cách duy nhất chúng ta biết đến và cũng là cách dễ nhất để giải dược chính là cùng nàng ấy viên phòng, nhưng nếu như vậy, về sau nàng ấy chỉ muốn cùng người, sẽ điên cuồng mất lý trí mà đeo bám người..."
Bạch Trì Ý thở dài.
"Vẫn nên đi tìm sư phụ ta thì hơn..."
Lê Trường Quân nhăn mày, nghiến răng nói.
"Có cách nào để nàng ấy tỉnh táo lại một chút không?"
Bạch Trì Ý khó hiểu nhìn hắn, tại sao lại kiên trì muốn người tỉnh táo lại như vậy, thời gian đó để đi tìm sư phụ của hắn có phải nhanh hơn hay không.
Nhưng hắn có thể làm gì, chỉ có thể nghe lời.
"Có... Đưa nàng tắm nước lạnh, càng lạnh càng tốt..."
Lê Trường Quân gật đầu, được...
Hắn ôm người đi tới thẳng hồ nước ở sau núi, trước khi đi dặn mấy người Bạch Trì Ý.
"Mang tất cả thuốc giải của sư phụ ngươi có đến bên hồ, sau đó không được cho ai đến gần..."
"Được..."
Bạch Trì Ý thở dài một tiếng đáp lời.
Mộc Uyển bĩu môi lẩm bẩm.
"Nam nhân đúng là cặn bã mà, ta còn tưởng vương gia khác biệt, là chính nhân quân tử, tưởng hắn thích sư phụ, vậy mà..."
Bạch Trì Ý sắc mặt cũng chẳng tốt đẹp được là bao, bởi vì hắn biết người được Lê Trường Quân ôm trong ngực kia chính là Đoàn Lan Khuê, nữ nhi của Đoàn Uy đại tướng quân.
Đại tướng quân là ân nhân của nhà hắn.
Hắn cũng như Mộc Uyển, có thể nhìn ra vương gia thích tiểu sư phụ, vậy mà hiện giờ lại đang ôm một nữ nhân khác, hắn biết làm sao đây, đứng về phía sư phụ hay là nữ nhi của ân nhân.
....
Lê Trường Quân ôm Đoàn Lan Khuê vô cùng không an phận, khó khăn nhẫn nhịn lắm mới đến hồ nước, nhẹ nhàng ôm nàng đi xuống hồ chìm dần trong làn nước lạnh.
Tháng 10, trời se se lạnh, nước trong hồ vào buổi tối càng tăng thêm mấy phần lạnh lẽo.
"Shits..."
Đoàn Lan Khuê bị cảm giác lạnh buốt xuyên qua từng thớ thịt, đánh thẳng đến trung tâm của não bộ mà thanh tỉnh lại không ít.
Nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân đang ôm mình, lắp bắp.
"Ngươi..."
Lê Trường Quân nhìn nàng cười như không cười.
"Gọi Quân ca..."
"Quân ca..."
Nàng vô thức mà gọi theo một tiếng xong vội vàng lắc đầu.
"Không đúng..."
Lại nhìn thấy mình đang đu cả người trên người Lê Trường Quân, nàng lúng túng giật mình muốn buông ra, nhưng cả người không có sức lực mà bơi, thế là oanh oanh liệt liệt mà sặc nước...
Lê Trường Quân bất đắc dĩ ôm lấy người.
"Trước mắt nàng nên tranh thủ lúc tỉnh táo mà nghĩ cách giải dược cho mình đi đã, chuyện khác để sau hãy nói..."
Đoàn Lan Khuê mím môi khẽ gật đầu.
"Ồ!"
(còn tiếp)