"Bệ hạ là đấng quân vương, đừng nói là ta hiện tại còn chưa gả cho ngài ấy, mà cho dù ta có gả cho ngài ấy làm hoàng hậu rồi đi chăng nữa, thì ta cũng chỉ là một nữ nhân hậu cung, một thần tử như các vị mà thôi, làm sao lại nói là ta mở rộng lòng để bệ hạ nạp thêm người."
Nàng cười như không cười nhìn bọn họ.
"Các vị không biết có nhầm lẫn gì không, ta làm sao lại có thể điều hành bệ hạ cho được.
Nếu Bạch Trinh tiểu thư muốn gả cho bệ hạ, người mà tiểu thư nên tìm là bệ hạ mới phải."
Nghe nàng nói, Hàn lão phu nhân thay đổi sắc mặt, nói.
"Ta nghe nói Lan Khuê tiểu thư trước đây từng nói, sẽ chỉ gả cho một đấng phu quân chỉ có mình ngươi, nếu không thì thà xuất gia đi tu. Chắc là bệ hạ ngại chuyện này nên mới nấn ná không nạp thêm người vào hậu cung.
Bây giời chỉ cần tiểu thư mở lời không để ý, chuyện này thì sẽ ổn thôi."
Đoàn Lan Khuê nghe bà ta nói mà che miệng cười.
"Lão phu nhân, khi xưa Hàn lão gia nhà bà nạp thêm người vào phủ có cần bà đồng ý không ạ?"
"Ngươi..."
Hàn lão phu nhân mặt đỏ gay vì tức giận nhưng lại không thể phản bác.
Đoàn Lan Khuê lại từ tốn mà sát muối vào vết thương của bà ta.
"Những nam nhân ngoài kia có người nào muốn nạp thiếp mà cần thê tử đồng ý sao? Bọn họ là nam nhân bình thường còn như vậy, nói gì đến bậc đế vương.
Cũng dám hỏi lão phu nhân, nếu như Hàn lão gia năm đó hỏi ý của bà có đồng ý cho ông ấy nạp thiếp hay không, vậy câu trả lời của bà sẽ là có đồng ý hay không?"
Hàn lão phu nhân im lặng một lúc, mới cắn răng nói.
"Nếu như phu quân của ta thích ta cũng sẽ đồng ý."
Đoàn Lan Khuê nhìn bà ta cười.
"Đừng miễn cưỡng dối lòng mình như thế. Đều là nữ nhân, chúng ta ai cũng hiểu rõ, chẳng ai muốn chia sẻ phu quân với một nữ nhân khác cả.
Bà như vậy, ta cũng như thế, nữ nhân trong thiên hạ đều giống chúng ta. Nhưng quyền quyết định điều đó lại không ở chỗ của chúng ta, mà phải phụ thuộc vào những người nam nhân kia.
Lão phu nhân, bà không muốn chia sẻ tình cảm phu thê, nhưng lại không thể ngăn cản Hàn lão gia nạp thiếp.
Nhưng ta thì khác, bệ hạ nguyện ý cho ta vị trí duy nhất này, vậy tại sao ta lại có thể nghe lời bà, ngu ngốc tự mình xé đi tình cảm phu thê này chia cho người khác."
Nàng nhìn thẳng vào Hàn lão phu nhân, khoé miệng nở nụ cười tự tin đẹp đến chói loá.
"Nếu ta làm như vậy thì chính là ta phụ hắn, phụ tình yêu của chúng ta, tự ném mình vào hố sâu vạn trượng, rước khổ vào người... Ta ngu ngốc như thế hay sao?
Nếu là các người, các người sẽ làm chuyện ngu ngốc ấy sao?"
Nghe nàng nói bọn họ cứng họng không biết nói cái gì. Bởi vì nàng nói quá đúng, có ai được trượng phu yêu mến, trong tim chỉ có mình lại ngu ngốc xé ra tình cảm đó để chia sẻ đây chứ, nếu là bọn họ ư? Bọn họ chính là cầu mà không được...
Mãi một lúc chết lặng Hàn Bạch Trinh như phát điên mà hét lên.
"Không, bệ hạ không phải yêu ngươi, người bệ hạ yêu là ta, chẳng qua ngài ấy là nể tài y thuật của ngươi, coi trọng trong tài năng của ngươi, muốn dỗ ngươi vui vẻ, vì đại cục..."
Càng nói càng như bị kích động, nàng ta như nghĩ đến điều gì đó.
"Hay là ngươi đã hạ thuốc khống chế bệ hạ... Đúng... Chỉ có như thế thì bệ hạ mới coi trọng ngươi như vậy mà thôi."
Đoàn Lan Khuê nhìn nàng ta, cảm thấy nhức đầu, tùy tiện mà nói.
"Ừm, nếu đúng như ngươi nói thì đó cũng là ta có bản lĩnh, ngươi có giỏi thì cũng làm được như ta ấy, chứ ở đây la hét nhức cái đầu làm gì."
"Ngươi..."
Hàn Bạch Trinh không nghĩ đến Đoàn Lan Khuê lại thẳng thắn thừa nhận như vậy. Mềm rắn đều không thể làm gì được nàng, Hàn Bạch Trinh nghiến răng nói.
"Đoàn Lan Khuê, nam nhân có ai mà không năm thê bảy thiếp cơ chứ. Nhất là bậc quân vương, sau này hậu cung của ngài ấy chắc chắn sẽ không thể chỉ mãi mãi có một người là người.
Hiện tại nhan sắc ngươi là tuyệt thế thì cũng sẽ có ngày phai nhoà, xấu đi, hoa tàn ít bướm, đến lúc đó những nữ nhân khác trẻ trung xinh đẹp hơn sẽ ngồi lên đầu lên cổ của ngươi.
Chi bằng ngày hôm nay ngươi thu nhận ta, không phải sẽ có thêm một đồng minh hay sao?"
Đoàn Lan Khuê khẽ nhún vai.
"Không, không... Bạch Trinh tỷ tỷ, ngươi nói sai rồi, cứ cho rằng về sau hậu cung có thêm người, nhưng đó cũng là chuyện của ngày sau, hiện tại ta là duy nhất thì cứ tranh thủ tận hưởng đi là tốt rồi. Vì sao còn phải tự mình thêm phiền kéo ngươi đến làm cái gì.
Cho dù sau này ta có hoa tàn ít bướm thì có làm sao, ta vẫn là chính thê, những kẻ kia trẻ đẹp thì có làm sao đâu, ta lúc đó đã già ham hố làm cái gì nữa.
Nhưng mà chuyện tương lai đâu ai biết trước cái gì, lo xa quá mau già, bây giờ ta là duy nhất thì cứ là duy nhất đi đã là được rồi."
"Ngươi... Ngươi... Nếu ngươi không đồng ý để ta gả cho bệ hạ ta sẽ lập tức đâm đầu chết ở đây cho ngươi xem.
Để xem một độc phụ như ngươi có thể thu phục nhân tâm, lên ngôi mẫu nghi hay không.
Để xem bệ hạ có còn chấp nhận một kẻ ác độc là ngươi, là duy nhất hay không."
Hàn Bạch Trinh thật sự không nói lại Đoàn Lan Khuê, hết cách nàng ta liền dùng hạ sách là doạ chết.
Nàng ta vừa nói vừa làm ra bộ dáng muốn lao đầu vào cột nhà tự sát.
Đoàn Lan Khuê phất tay ra hiệu với thị nữ Tiểu Chu bên cạnh mình.
Tiểu Chu võ công rất tốt, động tác nhanh nhẹn túm lấy Hàn Bạch Trinh, chận đạp cô ta xuống.
"Buông ta ra... Các ngươi dám đối xử với ta như thế, bệ hạ sẽ không tha cho các ngươi đâu."
Hàn Bạch Trinh giãy dụa la hét.
Hàn lão phu nhân thấy cháu gái bị nha đầu của Đoàn Lan Khuê ức hiếp thì tức giận đứng lên.
"Các người dừng tay, buông Bạch Trinh ra ngay."
Bà ta nhìn Đoàn Lan Khuê, trên tay lấy ra một sấp áo choàng và một đạo thánh chỉ.
"Ta là Nhất phẩm mệnh phụ do tiên hoàng phong tặng. Là sư mẫu của đương kim thánh thượng.
Đoàn Lan Khuê ngươi nên nhớ ngươi còn chưa gả cho bệ hạ đâu, đừng có làm quá.
Mau bảo người của ngươi mau buông cháu gái của ta ra, đồng thời xin lỗi con bé."
Đoàn Lan Khuê nhìn bà ta đã không còn giả vờ đóng kịch nữa, nàng cũng mệt mỏi day day mi tâm, cười lạnh, rút ra roi ngựa quý, hất văng chén trà đến chân bà ta.
" Người đâu tiễn khách... Ai muốn chết thì ném kẻ đó ra bên ngoài cho chết thoải mái, đừng làm ô uế phủ của ta."
"Ngươi... Đoàn Lan Khuê, một ngày làm thầy suốt đời làm cha, sư mẫu cũng xem như một nửa mẫu thân của bệ hạ, ngươi dám đối xử với bà ấy như thế, ngươi không sợ bệ hạ sẽ trừng trị ngươi sao."
Đoàn Lan Khuê cảm thấy cả người không khoẻ, chẳng muốn nhiều lời, vung roi ngựa ra.
"Vậy các người cứ gọi hắn đến là được, ta chờ..."
Nói xong hất cằm với Thu Đào.
"Tiễn Khách..."
Thu Đào tiến lên phía trước đưa tay ra.
"Các vị... Mời..."
(còn tiếp)