• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người nghiến răng nhìn nàng, rất muốn lao đến, xé nát cái gương mặt trắng nõn mịn màng trướng mắt trước mặt kia.

Cũng chỉ là một đứa mồ côi không chỗ dựa, mà dám bóng gió nói bọn họ như vậy, thật đáng chết.

Nhiều tiểu thư khuê các đứng một chỗ, lại nhìn đến Đoàn Lan Khuê một thân y phục nhếch nhác đứng ở giữa, sự tương phản này cùng những lời nói mỉa mai nhau của bọn họ, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người hiếu kỳ xung quanh.

Họ túm lại chụm đầu ghé tai chỉ trỏ bàn luận.

Hoàng ma ma, thân tín bên cạnh Hầu phu nhân, đang đứng bên cạnh Đoàn Như Mai tiến đến, nhìn Đoàn Lan Khuê nói.

"Đại tiểu thư, tuy rằng người hiện tại đã không còn phụ mẫu dạy bảo, tứ hoàng tử không muốn cùng người kết hôn nữa, lão nô biết người đau lòng...

Nhưng dù sao người cũng vẫn là thiên kim Đoàn An Hầu phủ, sao có thể ở ngoài bóng gió, nói những lời chó mèo mắng người thô tục, y phục không chỉnh tề mất mặt như vậy.

Phu nhân không đành lòng, đã để lão nô đến nhắc nhở người một chút, nói người mau trở về, đừng ở bên ngoài làm mất mặt gia quy Hầu phủ."

Tiếng người này không nhỏ, mọi người xung quanh đều nghe rõ ràng, bọn họ nhìn đến Đoàn Lan Khuê, càng thêm không kiêng dè gì mà chỉ tay nghị luận nữa.

"Thì ra đây chính là nữ nhi mệnh cách cứng, khắc chết phụ mẫu của Đoàn An Hầu phủ đấy."

"Ừm! Nghe nói nàng ta mệnh cách cứng lắm, khi xưa phụ mẫu nàng ta còn tại thế, thì chỉ sinh được một mình nàng ta, về sau cứ hễ có thai, lại bị nàng ta khắc cho sẩy luôn..."

"Đúng vậy đấy, nghe nói tứ hoàng tử từ sau khi có hôn ước cùng nàng ta, luôn gặp xui xẻo, còn bệnh tật quấn thân. Sau khi từ hôn với nàng ta thì lại khoẻ rồi..."

"Ôi! Một nữ tử như vậy thì chúng ta cũng phải đứng cách xa một chút."

"Nhìn dáng vẻ cũng không đến nỗi nào, nhưng mà xem cử chỉ, hành vi kia thật không có vẻ gì là khuê tú cả."

"Đúng vậy, y phục xốc xếch, có biết có phải vừa làm loạn hay gì đó hay không."

Nghe những lời nghị luận xung quanh, Tiểu Xuân vô cùng tức giận, nàng ấy muốn xông lên để nói lý với bọn họ, giúp tiểu thư nhà mình thanh minh.

Đoàn Lan Khuê kéo nàng ấy lại khẽ lắc đầu. Nàng muốn nhìn xem, muội muội tốt Đoàn Như Mai nhà nhị thúc, cùng nhóm bằng hữu của nàng ta muốn làm cái gì đây.

Lại nghe những lời nghị luận kia, chắc chắn đã được người ta ác ý rêu rao từ lâu, đâu phải thanh minh một hai câu là xong.

Trên đời này thứ khó bịt nhất chính là miệng thiên hạ.

Đoàn Như Mai nhìn Đoàn Lan Khuê cười đầy thâm ý.

Nàng ta hơi cúi đầu, nói như sợ Đoàn Lan Khuê tức giận, cẩn thận khuyên bảo.

"Tỷ tỷ, muội biết, tỷ ở phật đường vì bá phụ, bá mẫu, chép kinh cầu siêu, chịu tang ba năm vô cùng cực khổ.

Nay tang kỳ đã hết, tỷ ra bên ngoài giải khuây một chút là chuyện đương nhiên, nhưng tỷ không thể tùy tiện hẹn hò với... với..."

Nàng ta nói đến đây thì ngập ngừng ấp úng không thể nói rõ.

Đoàn Lan Khuê cười lạnh, nhìn nàng ta.

"Với cái gì? Ngươi nói rõ một chút..."

Đoàn Như Mai ngẩng đầu nhìn Đoàn Lan Khuê, nàng ta không nghĩ Đoàn Lan Khuê ngu như vậy đấy.

Nàng ta cười lạnh trong lòng, bên ngoài vẫn tỏ ra khó xử, nhưng như là bị ép, lại nói.

"Với nam nhân kia..."

Đoàn Lan Khuê cười lạnh tiến lên một bước.

"Bốp... Bốp..."

Hai bạt tai giáng xuống mặt Đoàn Như Mai không một chút nương tình.

Những người xung quanh cũng bị hành động này dọa cho choáng váng, không nghĩ đến, Đoàn Lan Khuê thế nhưng trực tiếp ra tay như vậy.

Đã vậy, sau khi đánh người nàng còn thong thả lau tay, giọng nói sắc lạnh.

"Đồ ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy đâu.

Hôm nay, ngươi nói tỷ tỷ ta như vậy, mà chỉ nhận lại có hai bạt tai cảnh cáo thôi, nhưng nếu có lần sau, vậy cũng đừng trách tỷ tỷ ta nặng tay.

Danh dự của nữ tử há có thể tùy ý mà bôi nhọ như vậy."

Những kẻ đứng xem khi nãy còn to nhỏ bàn luận, nhưng lúc này đã bị hành động của Đoàn Lan Khuê dọa cho líu lưỡi.

Có thể nói chiêu này của nàng chính là giết người dọa khỉ.

Đoàn Như Mai ôm má, nghiến răng trừng mắt muốn lao lên đánh người, nhưng ngại ở đây nhiều người sẽ ảnh hưởng đến hình tượng thục nữ của mình nên chỉ có thể nặng nề nuốt cục tức này xuống.

"Tỷ tỷ... Muội... Muội..."

Trong lòng nàng ta âm thầm ghi món nợ này, chở trở về sẽ tính sổ.

Hoàng ma ma được mẫu thân Đoàn Như Mai phái đến, nhìn rõ Đoàn Lan Khuê vậy mà dám ra tay với tiểu thư nhà mình.

Thấy Đoàn Như Mai ấp úng nói không ra lời nghĩ nàng quá ấm ức, vậy là tức giận nhảy dựng lên mắng.

"Tiện nhân, ngươi dám..."

"Bốp bốp..."

Không để Hoàng ma ma này mắng người xong, đã bị Đoàn Lan Khuê cho hai bạt tai.

"Một nô tài mà dám mắng chủ tử như vậy sao! Là phu nhân nhà ngươi dạy bảo hả?"

"Tiện nhân như ngươi mà cũng xứng là chủ tử sao?"

"Bốp bốp..."

Đoàn Lan Khuê cười lạnh, giáng thêm cho bà ta hai bạt tai nữa, nàng đánh đến đỏ cả tay, tâm trạng vô cùng tốt.

"Ta thế nào mà không xứng làm chủ tử hả? Ngươi nhớ cho rõ, cho dù phụ mẫu của ta không còn, nhưng dòng máu chảy trong người ta là máu của Đoàn gia.

Trong gia phả Đoàn Gia ghi lại, bổn tiểu thư vẫn là đích trưởng nữ của Đoàn An Hầu Phủ.

Còn ngươi, nói xa nói gần cũng chỉ là một lão nô tài, đừng thấy mình lớn tuổi, ta tôn kính gọi ngươi một tiếng ma ma mà lầm lẫn thân phận."

Vừa nói nàng vừa xắn tay áo, bộ dáng muốn đánh người nữa, doạ cho Hoàng ma ma run rẩy một hồi.

"Hôm nay, bản tiểu thư đích thân giáo huấn ngươi, làm gương cho những nô tài khác.

Các ngươi phải hiểu cho rõ, nô tài là nô tài. Dám lên mặt với chủ tử là không thể.

Tin rằng, ta giúp Hầu phủ trấn chỉnh hạ nhân, thúc thẩm của ta cũng không ý kiến gì đâu.

Không thể để các ngươi làm càn, người ngoài sẽ nói Hầu phủ không biết dạy dỗ hạ nhân được."

Hoàng ma ma còn muốn cãi lại gì đó, nhưng đã bị Đoàn Như Mai kéo lại.

Hoàng ma ma này, ngày thường ỷ được Hầu phu nhân Nghiêm Thị tin tưởng mà vẫn lên mặt, mấy tiểu thư, công tử trong phủ gặp bà ta còn phải nhún nhường mấy phần, không nghĩ đến hôm nay phải ăn quả đắng như vậy.

Đoàn Như Mai nhìn Đoàn Lan Khuê, cảm thấy vô cùng khác lạ.

Nguyên thân Đoàn Lan Khuê bình thường tính tình mềm mại, yếu đuối, những người như Đoàn Như Mai bắt nạt nàng ấy không ít.

Nhưng hôm nay, Đoàn Lan Khuê đã không còn phải Đoàn Lan Khuê lúc trước nữa rồi, linh hồn nàng là từ thế kỷ 21 xuyên tới, làm sao có thể để cho bọn họ tùy ý bắt nạt cơ chứ.

Hoàng ma ma lui ra đằng sau, uất hận nhìn Đoàn Lan Khuê bằng ánh mắt sắc lạnh như đao, nói nhỏ với một bà tử ở bên cạnh mấy câu.

Ngay lúc Đoàn Lan Khuê cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn rời đi thì một đám người kéo tới đây.

Tên đi đầu cả người một thân đồ thượng hạng, vừa nhìn thấy Đoàn Lan Khuê đã hô lên.

"Ôi! Đại tiểu thư! Sao nàng hẹn ta mà mãi không tới, khiến ta phải đi tìm vất vả thế..."

Đoàn Lan Khuê nhìn người đến thì biết chẳng có điều gì tốt, nghe bọn chúng nói những lời kia, ánh mắt nàng nhanh chóng liếc đến mấy người Đoàn Như Mai.


Bị nàng nhìn những người kia vẫn rất điềm tĩnh mà nhìn lại.


"Khi nãy thấy hung hăng mắng chửi người như vậy, còn tưởng là oan uổng thật, không nghĩ đến chỉ là già mồm cãi láo mà thôi..."


"Haha... Đúng vậy đấy, nhìn xem hoá ra là hẹn hò với Hắc thiếu cơ đấy."


Mấy người này là tiểu thư các nhà quyền quý mới dám nói.


Còn những người hóng chuyện xung quanh, khi nhìn thấy Hắc thiếu kia thì vô cùng sợ hãi, hận không thể lập tức biến mất khỏi hiện trường.


Hắc thiếu này bọn họ không dây dưa nổi.


(còn tiếp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK