• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn Lan Khuê không nghi ngờ những điều hắn nói, chỉ là thứ nàng muốn là một sự công khai, minh bạch rõ ràng nhất và cả sự công nhận của bá tánh trong thiên hạ...

"Tiểu nữ hiểu! Nhưng cái chết oan ức của phụ thân ta, ta muốn rửa sạch, thật sạch... Rửa bằng sự công nhận tối cao nhất, để cho những kẻ đáng chết kia phải chịu cái giá lớn nhất, vạn kiếp bất phục..."

Lê Trường Quân nhìn nàng.

"Vậy tiểu thư muốn điều gì ở ta?"

Nàng đưa lên cho hắn một tập thư, hai binh bài.

"Ta muốn trình lên Vương gia chứng cứ này trước, đến hôm này, kính xin vương gia giúp tiểu nữ mang đến..."

Lê Trường Quân nhìn những thứ Đoàn Lan Khuê đưa ở trong tay của mình, trong ánh mắt hơi chấn động.

"Những thứ này tại sao không dâng tấu ngay từ ban đầu?"

Đoàn Lan Khuê khẽ lắc đầu.

"Khi đó ta đang trong thời kỳ chịu tang, tuổi lại còn nhỏ, những vị thúc bá ấy không tin tưởng ta sẽ làm lên việc nên không đưa ra, họ muốn có sự đảm bảo chắc chắn có thể một kích tất thành..."

Nàng chỉ cần nói đến đây Lê Trường Quân cũng đã hiểu rõ. Những thứ này là gần đây nàng có được sự tin tưởng của những người kia, nên họ mới bằng lòng giao ra chứng cứ này cho nàng.

Lê Trường Quân ý vị nhìn nàng. Một tiểu cô nương luôn ở trong thư phòng, thỉnh thoảng mới đi ra bên ngoài dạo phố một chút, vậy mà có thể có được lòng tin của những tử sĩ kia sao? Có đánh chết hắn cũng không tin...

Lê Trường Quân khẽ cười nhẹ, Khương thúc kia trong quân doanh của Đoàn Uy hắn đã gặp mấy lần rồi nhỉ???

Đoàn Lan Khuê không để ý đến những biểu cảm của Lê Trường Quân, tiếp tục nói.

"Tiểu nữ còn có một thỉnh cầu nữa, xin vương gia giúp cho..."

"Tiểu thư cứ nói..."

"Tiểu nữ muốn xin vương gia, để tiểu nữ gặp Thẩm Mão kia một lần..."

"Được..."

Lê Trường Quân sảng khoái đồng ý. Đoàn Lan Khuê cứ tưởng sẽ phải thuyết phục hắn một lúc, không ngờ mình vừa nói ra hắn đã lập tức đồng ý, nàng có chút bất ngờ những lời chuẩn bị nói bị nàng khó nhọc mà nuốt ngược lại.

Lê Trường Quân dẫn nàng đến ngục giam của Thanh Long Đường.

Thẩm Mão đang nằm trên giường rơm mà rên hừ hừ, thấy người đến hắn hơi ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt tràn đầy sự oán hận.

"Cửu Vương Gia..."

Lê Trường Quân đứng bên ngoài lạnh nhạt mà nhìn hắn.

Đoàn Lan Khuê tiến vào, nàng đi đến trước mặt Thẩm Mão, nở một nụ cười nhẹ như có như không.

"Thẩm đại nhân, tiểu nữ Đoàn Lan Khuê thay mặt phụ thân mình là Đoàn Uy đến thăm ngài..."

"Đoàn...Đoàn...Đoàn Uy..."

Thẩm Mão nghe đến cái tên này vô thức run lên một cái. Hắn không khỏi nhớ đến một tháng gần đây hắn liên tục gặp ma, con ma kia chính là Đoàn Uy về tìm hắn đòi mạng, nay nữ nhi của Đoàn Uy đến đây là...

Thẩm Mão hiện tại cả thể xác và linh hồn đều rất mệt mỏi, chỉ cần một chút kích thích cũng khiến cho hắn hoảng loạn.

Đoàn Lan Khuê khom người nhìn biểu hiện hoảng loạn của hắn, nhanh tay bắn một viên thuốc nhỏ vào miệng hắn.

"Ư... Ực..."

Thẩm Mão bị bất ngờ không phản ứng kíp vô thức mà nuốt xuống.

Rất nhanh sau đó hắn đã bình tĩnh lại. Đoàn Lan Khuê nhìn hắn cười ta.

"Ta thích nói chuyện với người tỉnh táo..."

"Ngươi..."

Thẩm Mão nhìn nàng khó nhọc mà gằn lên một tiếng.

"Thẩm đại nhân, ăn trộm cơ mật quân doanh, bán cho quân địch chính là tội phản quốc, chu di cửu tộc..."

"Ngươi đừng có ăn nói hàm hồ... Ta không có làm... Là phụ thân ngươi, Đoàn Uy kia, tài không bằng người... Ứ... Ứm..."

Đoàn Lan Khuê bóp cổ Thẩm Mão, khoé môi nhẹ nhàng mà cong lên.

"Thẩm Mão... Ta nói cho ngươi biết ngày tàn của ngươi đến rồi. Sẽ rất nhanh thôi... Hôm nay ta chỉ đến để xác nhận một chuyện..."

Ánh mắt nàng hơi loé lên một cái, tay nhanh chóng chộp đến đỉnh đầu của Thẩm Mão...

"Bộp..."

Thẩm Mão kia tung người lên tránh thoát, kinh ngạc nhìn nàng, sau đó phản ứng lại, tay bắn ra chủy thủ tấn công ngược lại...

Lê Trường Quân phản ứng nhanh nhẹn xông vào, hắn ôm Đoàn Lan Khuê tránh thoát khỏi đòn công kích của Thẩm Mão.

"Phụp..."

Một chưởng đánh ra làm bức tường phía sau lưng Thẩm Mão kia thủng một lỗ.

Thẩm Mão khó nhọc tránh thoát, lại tiếp tục tấn công đến.

Lê Trường Quân ôm theo Đoàn Lan Khuê tránh sang.

"Phụp... Bùm..."

Lê Trường Quân liên tiếp đánh ra hai chưởng, Thẩm Mão đều tránh được.

"Hự..."

Nhưng hắn chỉ tập trung đến Lê Trường Quân mà quên mất Đoàn Lan Khuê. Nàng lợi dụng sơ hở lúc hắn tránh đòn tấn công của Lê Trường Quân mà ra tay.

Chủy thủ ghim vừa đủ vào bên dưới tim của hắn, không thể là hắn chết ngay được.

Đoàn Lan Khuê lưu loát chạy tới khống chế người lại.

"Xoạt..."

Nàng thô bạo xé xuống y phục của hắn, ở vị trí xung quanh chủy thủ đang ghim vào kia châm xuống 4 châm nhỏ.

"Ngươi không bị thương nặng lắm nhỉ? Phu nhân của ngươi cũng biết diễn kịch lắm đấy chứ?"

Nàng cười tà điểm trên miệng vết thương của hắn một cái.

"Nói đi... Thẩm Minh ở nơi nào?"

"Đại ca ta đã mất rồi, ngươi tìm hắn thì đến nghĩa trang sau núi mà tìm..."

Tên kia vẫn cứng họng cắn răng mà nói.

Đoàn Lan Khuê nhìn hắn.

"À! Vậy đấy! Không muốn nói phải không?

Tốt thôi..."

Nàng đặt tay lên nắm chủy thủy, tà ác mà cười.

"Nếu vậy thì ngươi cứ ngoan ngoãn mà chờ ở đây đi... Yên tâm, trước khi mặt trời của ngày mai lặn xuống, ngươi vẫn có thể sống..."

Nói rồi nàng liền xoay người rời đi.

Lê Trường Quân ra hiệu cho thủ hạ đóng cửa lại, còn mình thì đi theo Đoàn Lan Khuê ra bên ngoài.

"Thẩm Minh kia còn sống?"

Đoàn Lan Khuê nhìn hắn.

"Vương gia? Thanh Long Đường chỗ này cũng không thực sự sạch sẽ như ta tưởng tượng."

Lê Trường Quân bộ dáng chẳng sao cả, tùy ý mà trả lời.

"Nước trong quá thì không có cá..."

Đoàn Lan Khuê gật đầu.

"Đúng vậy, nhưng đục quá thì sẽ chết ngửa bụng hết..."

"Ta tiễn tiểu thư một đoạn."

Hắn không trả lời lại nàng, chỉ nhàn nhạt nói tiễn người.

Đoàn Lan Khuê lên xe ngựa trở về, trong xe Khương thúc đã chờ sẵn.

"Tiểu thư, người làm như vậy sẽ rút dây động rừng..."

Đoàn Lan Khuê nhìn Khương thúc.

"Nhưng rừng không đụng, những con thú nấp kỹ kia sẽ không chạy ra đâu..."

Hôm đó, Đoàn Khẩn bị Đoàn Lan Khuê dùng cớ đưa đến Mộng Điệp Sơn Trang.

Viện của nàng ở hầu phủ tắt đèn từ sớm.

"Cạch..."

Trong đêm, âm thanh báo động có người đột nhập vào rất nhỏ...

Trong đêm đen, Đoàn Lan Khuê hít vào một hơi thật sâu, yên lặng lắng nghe xung quanh.

"Phụp..."

Một thanh kiếm chém xuống giường, Đoàn Lan Khuê lăn vào trong, tung người lên, xoay một vòng, chân đá mạnh về vị trí cổ tay của tên thích khách kia.

"Keng..."

Kiếm của tên kia rơi xuống nền nhà phát ra tiếng vang chói tai.

Bên cạnh một nhóm người mặc đồ đen bịt kín mặt đồng loạt nhảy xuống.

Trong phòng các góc phòng của Đoàn Lan Khuê cũng có một nhóm người lập tức xông ra, hai bên nhanh chóng lâm vào hỗn chiến.

Đoàn Lan Khuê đã có sẵn sự chuẩn bị, già trẻ lớn nhỏ của hầu phủ, những nha hoàn bà tử không phận sự, đều bị nàng bỏ thuốc từ bữa chiều, hiện tại đã ngủ say không biết gì. Bên cạnh bọn họ đều được sắp xếp người bảo vệ.

Vậy nên hiện tại ở tiểu viện của nàng biến thành chiến trường đẫm máu, thì cũng không truyền ra bất kỳ một động tĩnh lớn kinh động nào.


Tất cả đều bị một màn đêm đen kịt che phủ.


Lực lượng bên nàng được bố trí cẩn thẩn, địa hình lại quen thuộc nên nhanh chóng chiếm thế thượng phong.


Bọn họ chế ngự được đám thích khách, lập tức khống chế đưa người rời đi để dọn dẹp lại nơi này xoá đi vết tích đánh nhau ở đây.


(còn tiếp)


(Cảm ơn các bạn đã đọc truyện.


Nhớ like, theo dõi, vote, để lại bình luận và ý kiến, đánh giá truyện ủng hộ mình nhé.


Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK