Đoàn Như Mai nghe được tin, vội vàng chạy đến viện của Thẩm Mạn Nương.
Khi nàng ta bước vào, Thẩm Mạn Nương đang thưởng trà.
"Mẫu thân, người còn ngồi ở đó được hay sao. Tiện nhân Đoàn Lan Khuê kia không biết đã dùng mưu hèn kế bẩn gì, mà khiến cho Cửu Vương Gia tặng nàng một đống đồ tốt kia kìa."
Thẩm Mạn Nương nghe nàng nói, chậm rãi buông chén trà xuống, giọng nói không mặn không nhạt.
"Đồ tốt gì?"
Đoàn Như Mai bị dáng vẻ này của mẫu thân mình làm cho sốt ruột.
"Là lụa thượng hạng của Yến Quốc, chỉ thêu tơ tằm của Mã Quốc, còn có cả dược liệu trân quý..."
"Nhiều đồ tốt như vậy thì phải đưa về khố phòng chung thôi."
Thẩm Mạn Nương cong khoé môi, ánh mắt phát sáng, đứng lên.
"Đi, chúng ta tới lấy đồ."
Ở bên kia mấy người thiếp thất của Đoàn Cảnh nhận được tin, cũng rục rịch chạy tới chỗ Đoàn Lan Khuê muốn chiếm chút lợi.
Đoàn Lan Khuê kiểm tra kỹ đồ, sai mấy người Tiểu Xuân và Thu Đào cất đi vào khố phòng riêng bên cạnh.
Thẩm Mạn Nương là Hầu phu nhân, mang theo sự ngạo mạn, tự tin của nữ chủ nhân tiến vào trong viện của Đoàn Lan Khuê.
Đoàn Lan Khuê thấy người đến chỉ cười nhạt một tiếng.
"Nhị thẩm, sao hôm nay người lại có thời gian đến viện của ta thế này. Thật đúng là rồng đến nhà tôm mà."
Thẩm Mạn Nương cong khoé môi, cười, thân thiết mà tiến vào.
"Nói cái gì vậy, ngươi là đang trách nhị thẩm ta sao..."
"Nào dám đâu, ta đây làm sao có gan dám trách gì Hầu phu nhân..."
Đoàn Lan Khuê mỉm cười, ngữ điệu không nhanh không chậm, chọc cho Thẩm Mạn Nương đen mặt.
Đoàn Lan Khuê cũng chẳng để ý nhiều, tùy ý mà nói Thu Đào dâng trà, rồi ngồi vào bàn nhâm nhi điểm tâm.
Nàng biết những người này vì cái gì mà đến.
Thẩm Mạn Nương cũng không muốn vòng vo nhiều, lập tức vào thẳng vấn đề.
"Nhị thẩm có mấy lời muốn nói, có lẽ hơi khó nghe một chút.
Nhưng Lan Khuê, con phải hiểu. Nhị thẩm cũng là muốn tốt cho ngươi nên mới nói.
Ngươi là nữ tử chưa xuất giá, lại mới bị nhị hoàng tử hủy hôn, không thể tùy tiện nhận quà của nam nhân được."
Nói đến đây bà ta khẽ thở dài một hơi.
"Cũng trách nhị thẩm không ngăn ngươi kịp thời.
Thôi thì, quà kia nhận cũng đã nhận rồi. Vậy thì đưa tới khố phòng chung để nhị thẩm giúp ngươi trông nom.
Nếu người ngoài có nói, ta sẽ nói đó là do Cửu Vương Gia ban thưởng cho nhà chúng ta.
Như vậy mới có thể bảo toàn danh tiết cho ngươi."
Đoàn Lan Khuê nghe bà ta đúng lý hợp tình, tự biên tự diễn như vậy, xém chút nữa là mắc nghẹn miếng bánh điểm tâm ở cổ họng.
Tính toán tốt như vậy sao. Mang đồ của nàng bỏ vào khố phòng chung. Vậy thì sau này, dù là một sợi chỉ, nàng cũng đừng mơ mà lấy.
Lại còn nói cái gì mà Cửu Vương Gia ban thưởng cho Hầu phủ.
Hahaha... Danh hão này là muốn làm cái gì, chẳng phải là muốn loè người, trợ uy cho nhi tử sắp tham gia thi khảo của bà ta sao.
Muốn cướp đồ của nàng, lại còn muốn nàng mang ơn sao, đâu có dễ như vậy.
"Đa tạ nhị thẩm đã giúp ta suy nghĩ. Nhưng đồ này sợ là không thể xung vào khố phòng chung được rồi..."
"Tại sao?"
Đoàn Như Mai sốt sắng hô lên, nàng ta nhìn đống đồ kia đã đỏ mắt rồi.
Nếu đưa tới khố phòng chung, vậy nó nghiễm nhiên thành của nàng ta rồi không phải sao.
Vậy mà tiện nhân Đoàn Lan Khuê lại nói không thể đưa tới, đây là muốn chiếm riêng thứ tốt mà.
Đoàn Lan Khuê tỏ vẻ khó xử.
"Thật sự là không biết phải làm thế nào cho phải.
Đây là đồ Cửu Vương Gia đưa tặng, khi nãy ta còn không dám nhận, nhưng Lã ma ma lại đưa cho ta một phong thư của Cửu Vương Gia viết đến...
Ta... Ta thật sự... Haizzz... Biết làm thế nào đây..."
Đoàn Lan Khuê lấp lửng nửa vời. Thẩm Mạn Nương đưa mắt nhìn một ma ma ở trong góc nhỏ. Người này khẽ gật đầu.
Thẩm Mạn Nương nhíu mày. Không lẽ Cửu Vương Gia không chỉ là đưa đồ bình thường mà còn có dặn dò gì khác.
Bà ta xoắn xuýt không biết có nên lấy nữa hay không, nhỡ như...
Ở Minh Quốc này, ai mà không biết tính tình vị Hoàng Thúc của Hoàng Thượng, Cửu Vương Gia kia vô cùng khó chiều.
Đến Đế Hậu gặp hắn còn phải e dè cúi đầu nữa là...
Phân tích lợi hại một hồi, lá gan của Thẩm Mạn Nương cũng không to, liền có ý thối lui.
Nhưng Đoàn Như Mai lại không nghĩ thế, nàng ta nghĩ đây là Đoàn Lan Khuê muốn lừa gạt bọn họ mà thôi.
"Tỷ đừng có nói dối, làm gì có ai tặng quà còn quản nữa chứ. Tặng cho tỷ thì chính là tặng cho Hầu phủ rồi. Xung khố phòng là điều đương nhiên. Chẳng qua tỷ là muốn chiếm của riêng mà thôi..."
Đoàn Lan Khuê nhìn nàng ta, cười lạnh, tùy ý nói.
"Vậy được thôi, các người đã nghĩ vậy thì ta cũng chẳng có gì để nói nữa.
Các người muốn lấy thì cứ tùy ý đi."
Nhưng khi thấy nàng dễ dàng đồng ý như vậy, Đoàn Như Mai lại cảm thấy không đúng. Nàng ta lập tức cảm thấy là Đoàn Lan Khuê đang gài bẫy mình.
Trong lòng đảo qua một vòng đa nghi tính toán. Nàng ta liền kết luận, Đoàn Lan Khuê chính là ban đầu giả vờ ngăn cản bọn họ lấy chỗ đồ kia, sau đó chờ bọn họ nghĩ nàng muốn chiếm làm của riêng, nên bắt nàng giao ra.
Nàng liền thuận nước đẩy thuyền mà đưa tới. Về sau bao nhiêu tội nợ lại tính lên đầu bọn họ...
Nếu để Đoàn Lan Khuê biết Đoàn Như Mai đang nghĩ những gì, chắc chắn sẽ vỗ tay tán thưởng nàng ta thông minh hơn người...
Cuối cùng, mấy người Thẩm Mạn Nương cũng bị Đoàn Lan Khuê thật thật giả giả, doạ bóng doạ gió một hồi mà rời đi.
Đoàn Lan Khuê trong lòng vui vẻ, tính toán phải xử lý nhanh chỗ đồ kia mới được.
Chờ người đã đi hết, Thu Đào mới cẩn thận mang vào một rương đồ khác cho Đoàn Lan Khuê.
Trong đó chính là những món đồ Đoàn Lan Khuê bảo nàng ấy đi làm.
Đoàn Lan Khuê mở nắp rương ra. Bên trong là những chiếc dao mổ, nhíp, kẹp và nhiều thứ khác được nàng vẽ lại để cho thợ làm.
Nhìn độ sắc bén của những đồ này, kích cỡ, mọi thứ đều vô cùng tốt. Có thể thấy người thợ rất có tay nghề.
Nàng hứng thú nhất, chính là một cuộn cước tơ tằm chế tác đặc biệt, trên đầu sợ dây còn có cả một đầu kim nhỏ.
Đây là nàng đặc biệt nghĩ ra, nó sẽ trở thành vũ khí phòng thân của nàng...
Những ngày tiếp theo, Đoàn Lan Khuê liên tục tập luyện với cuộn cước tơ tằm đặc biệt kia.
Động tác ngày một thành thục hơn, thu nắm, điều khiển nhuần nhuyễn vô cùng.
"Bùm..."
Một chậu hoa lớn bị nàng đánh vỡ tung toé.
"Ôi! Mình đỉnh quá..."
Đoàn Lan Khuê tự luyến khen bản thân.
Tiểu Xuân và Thu Đào cả người cũng đầy mồ hôi, mệt thở không ra hơi nhìn tiểu thư nhà mình ở bên kia, bộ dáng các nàng chẳng còn gì luyến tiếc cả.
Vì cái gì mà tiểu thư lại muốn lôi các nàng luyện võ chứ.
Lúc này có một bà tử từ bên ngoài chạy vào, nói.
"Tiểu thư, có người bên Thanh Long Đường tới, đưa tới công văn, muốn người qua bên đó nhận dạng một người..."
Đoàn Lan Khuê hơi nhíu chân mày.
"Nhận dạng người nào?"
"Dạ thưa, hình như là Di Ba tỷ...".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thị Quý Mộ Hạ
2. Trà Xanh Có Vị Ngọt
3. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
4. Trăm Năm Hạnh Phúc, Trọn Đời Bình An
=====================================
"Di Ba..."
Đoàn Lan Khuê lẩm nhẩm đọc lại cái tên này, hai mắt híp lại.
Di Ba là nha hoàn nhị đẳng của nàng. Thời gian trước khi nguyên chủ còn ở từ đường giữ đạo hiếu, bên người chỉ giữ lại Điệp ma ma và hai người Thu Đào và Tiểu Xuân.
Những người đã từng hầu hạ nàng đều ở lại tiểu viện. Nàng xuyên tới cũng không thể biết hết những người theo hầu...
Di Ba kia trong ấn tượng của nguyên chủ là một người khá lanh lợi hoạt bát, khi hết tang kỳ không thấy nàng ta, nguyên chủ còn nghĩ nàng ấy đã đi theo chủ mới rồi, hay bị đưa đến đâu đó làm việc cơ.
Nhưng hôm nay người ta báo nàng đi nhận dạng, thì chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra và có liên quan đến nàng rồi.
(còn tiếp)