"Người đến rồi cứ như vậy mà đuổi đi hả?"
Lê Trường Quân nhìn hắn, tùy ý lau lau cái tay của mình.
"Không đuổi đi thì làm cái gì, ta cũng không thể chạy đi hoà giải cho bọn họ ở khắp mọi nơi được, nhức cái đầu."
Chung Vô Niệm cẩn thận cắt xuống miếng thịt thỏ cuối cùng, nói xen lời.
"Cửu ca, không phải huynh còn để bụng chuyện xưa chứ, dù gì Hàn thái sư kia cũng đi rồi mà... Chuyện tình cảm không cầu được của huynh và Trinh tiểu thư..."
Hắn nói đến nửa chừng tự nhiên dừng lại, biết mình lỡ miệng, hắn vội vàng gặm cái xương đùi thỏ không có bao nhiêu thịt lấp lại cái miệng của chính mình, cố gắng làm lơ ánh mắt lạnh như đao của Lê Trường Quân đang bắn tới chỗ của mình.
Tất cả mọi người đều biết ý cúi đầu yên lặng ăn thịt thỏ, chỉ có Trương Hoài là như vớ được cơ hội hiếm có, lập tức lên tiếng.
"Nghe nói Cửu Vương Gia và nữ nhi của Hàn đại nhân, Bạch Trinh tiểu thư năm xưa là thanh mai trúc mã, sau khi nàng ấy theo Hàn đại nhân rời đi ngài vẫn luôn chờ đợi nàng ấy, không biết có phải hay là không?"
Nói rồi nàng ta còn khiêu khích mà nhìn Đoàn Lan Khuê, cười như không cười, rất muốn hét to, ngươi tưởng ngươi là nữ nhân đặc biệt ở trong lòng vương gia hay sao, không hề nhé.
" Chuyện của bổn vương từ khi nào lại để người bên ngoài tùy ý đàm tiếu như thế..."
Trương Hoài bị hắn thẳng thừng lạnh giọng giáo huấn như vậy, lập tức sợ hãi quỳ gối, cúi đầu, nhỏ giọng ấm ức.
"Là tiểu nữ quá phận, kính xin vương gia thứ tội..."
Lê Trường Quân nhìn nàng ta, ngay từ khi gặp nàng ta, thấy nàng ta có địch ý với Đoàn Lan Khuê ở khắp mọi nơi đối đầu với nàng, hắn đã không vừa mắt rồi, hiện tại còn dám tùy tiện ác ý đâm chọc chuyện của hắn.
"Bổn vương thấy ngươi thực sự quá phận, bổn vương sẽ cho người đưa ngươi về Trương gia... Nói rõ chuyện này.
Từ trước đến nay bổn vương ghét nhất chính là bị người ta đặt điều, bàn tán chuyện của bổn vương."
Sắc mặt Trương Hoài tái mét, vội vàng cuống quýt dập đầu.
"Vương gia tha tội, vương gia tha tội."
Nhưng cho dù nàng ta có khóc lóc như thế nào vẫn bị người mang đi.
Trương Hoài đi rồi, lúc này Lê Trường Quân mới cẩn thận nhìn sang Đoàn Lan Khuê.
Đoàn Lan Khuê im lặng nhìn hắn, rút cuộc nàng cũng đã hiểu tại vì sao hắn vẫn chưa thành hôn rồi
Yêu nhau rồi chia tay ở hiện đại là điều hết sức bình thường, nàng hoàn toàn có thể chấp nhận hắn từng có người trong lòng, chỉ cần về sau trong lòng hắn có nàng là được.
Nhưng nhìn phản ứng của hắn, khi Trương Hoài nhắc đến chuyện này cứ như đâm trúng vào vảy ngược của hắn vậy, điều này cũng chỉ có thể lý giải, hắn đối với người kia vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Nàng cảm thấy bản thân mình hơi buồn cười, nghĩ mình là chân ái, nhưng cuối cùng cũng chỉ là kẻ lấp chỗ trống mà thôi, người ta vẫn luôn có ánh trăng sáng ở trong lòng.
Lê Trường Quân thấy nàng cũng đang nhìn mình, trong nháy mắt ưỡn thẳng sống lưng, cổ họng nhấp nhô, có chút khẩn trương.
"Chuyện này! Nàng đừng nghe những lời nói lung tung đó, ta và Bạch Trinh hoàn toàn không có cái tình cảm kia."
Lần đầu tiên nhìn thấy Lê Trường Quân gấp gáp, lúng túng như vậy, nhưng mấy người Lưu Xương lại không thể trêu chọc hắn, chỉ có thể yên lặng cúi đầu giảm cảm giác tồn tại, nhẹ nhàng rút lui ra bên ngoài.
"Ngươi bị ngu hả???"
Lưu Xương tức giận đạp cho Chung Vô Niệm một cái. Bọn hắn có thể nhìn ra Lê Trường Quân là thật lòng thích Đoàn Lan Khuê, vậy mà cái tên đầu heo Chung Vô Niệm này lại có thể nói ra những lời ly gián tìn cảm kia, ai không biết còn tưởng hắn là kẻ thù của Lê Trường Quân ấy chứ.
Chung Vô Niệm mếu máo.
"Ta, ta cũng là lỡ miệng, hoàn toàn không chú ý mà..."
Hắn tự tát mình mấy cái. Trương Đài thở dài.
"Lần này ngươi gây ra hoạ lớn rồi, Lan Khuê tiểu thư tính tình thẳng thắn, trong mắt nàng ấy không thể chưa nổi một hạt cát, nhớ buổi tiệc Trương gia ngày trước nàng đã từng nói cái gì hay không. Mấy chữ 'Sạch thân, sạch tâm' kia không phải nàng ấy nói chơi đâu.
Vô Niệm, ngươi lần này phóng hoả đốt Cửu ca nhà ngươi thành tro luôn rồi."
Chung Vô Niệm muốn khóc quá.
Lê Trường Quân bên này toàn thân như bị ném vào hồ băng lạnh thấu xương vậy, nếu có thể hắn thật sự muốn vặt đầu của Chung Vô Niệm xuống đá.
Tình cảm của hắn và tiểu cô nương mới tốt đẹp một chút, khó khăn lắm nàng mới mở lòng tiếp nhận hắn, cho hắn đến nhà đề thân...
Lê Trường Quân hiểu rất rõ tính khí của Đoàn Lan Khuê, sợ rằng trong lòng nàng có khúc mắc, rồi sẽ rời xa hắn.
Lê Trường Quân cảm thấy chính mình cả đời chưa từng gặp phải vấn đề nào mà nó khó như cái vấn đề trước mắt này.
Hắn ôm lấy Đoàn Lan Khuê.
"Tiểu Khuê, ta và Bạch Trinh thực sự không có nói chuyện tình cảm. Nàng ta chỉ là nữ nhi của Hàn thái sư, thầy của ta, nên mới có chút qua lại mà thôi..."
Đoàn Lan Khuê ngẩng đầu nhìn hắn, đẩy hắn ra, tránh khỏi cái ôm của hắn, nàng cười nhạt một tiếng.
"Ta thấy phản ứng của vương gia khi nhắc đến nàng ta lớn như vậy, nào có thể nói nhẹ nhàng là một chút qua lại chứ."
Nàng đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía xa, giọng nói nhẹ nhàng.
"Ta vẫn luôn thắc mắc, là tại sao vương gia người ở tuổi này rồi vẫn chưa thành hôn, hoá ra chính là đang chờ người trong lòng..."
Nàng cười tự giễu một tiếng, có lẽ phản ứng này của nàng sẽ khiến cho người ta khó hiểu, dù sao Chung Vô Niệm cũng chỉ nhắc đến một chút, Trương Hoài hỏi một câu mà thôi, sao nàng lại suy diễn ra nhiều điều đến vậy.
Nhưng trong chuyện tình cảm quan tâm quá sẽ hoá loạn, quan tâm nhiều thì sẽ để ý nhiều, nhạy cảm hơn rất nhiều.
Nàng thích hắn, vậy nên khi thấy biểu hiện giống như chột dạ, cũng giống như che dấu đó của hắn, nàng thực sự không thể không suy nghĩ được.
"Tiểu Khuê... Ta đúng là vẫn luôn chờ người, nhưng người ta chờ là người khiến ta động tâm, là người ta muốn yêu thương bảo bọc, ta không muốn cùng chung chăn gối với người ta không thương, ta không muốn chung thân đại sự với người tạm bợ...
Ta từ trước đến nay chưa từng thích qua, hay quan tâm đặc biệt đến một nữ tử nào, ngoài nàng...
Người ta chờ chính là nàng, không phải ai khác...
Ta có thể thề với trời..."
Đoàn Lan Khuê nghe hắn nói tâm hơi động. Nhưng nàng kìm nén nó xuống, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Vậy khi nãy Trương Hoài nói những lời kia ngài phản ứng lớn như vậy làm gì?"
Lê Trường Quân tức muốn trợn ngược mắt.
"Ta tức giận là vì thái độ của nàng ta đối với nàng..."
"Hả???"
Đoàn Lan Khuê khó hiểu. Lê Trường Quân chẹp miệng, ấm ức vô cùng.
"Ta chướng mắt nàng ta luôn đối nghịch với nàng, nhân truyện này muốn dạy dỗ nàng ta..."
Đoàn Lan Khuê chớp chớp mắt nhìn hắn.
"Chứ không phải vì nàng ta nhắc đến người trong lòng của ngài..."
"Đã nói người trong lòng bổn vương chỉ có nàng mà thôi...
Ta là sợ nàng hiểu lầm, trong lòng có khúc mắc, ta còn chưa kịp giải thích gì nàng ta đã châm bị thóc chọc bị gạo, ta sợ nàng tức giận nên mới cuống như thế."
Hắn bá đạo ôm lấy người, cắn lấy tai nàng một cái.
"Quan tâm quá tất loạn... Ta vẫn là lần đầu tiên luống cuống không biết ăn nói, khống chế tình hình đấy."
"Hừ!!!"
Hờn giận của bọn họ đến nhanh chớp nhoáng, đi cũng rất nhanh.
Đúng là không ai có thể bình thường khi yêu cả, mọi chuyện cứ như một đoạn tiểu phẩm hài tình yêu và hờn giận của đôi bạn trẻ.
(còn tiếp)