Những viên cầu kia chuẩn xác đánh lên những vị trí những chiếc đèn lồng treo ở các đình viện, cầu chạm vào đèn lồng lập tức nổ tung kích hoạt cơ quan ám khí.
Nàng đồng thời dùng một chiếc còi nhỏ thổi lên. Tiếng còi vừa vang lên, tất cả ám vệ của nàng và ám vệ của Lê Trường Quân đều nhanh chóng rút lui.
Những thích khách kia còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì xảy ra, đã bị bủa vây bởi hàng loạt thuốc bột trắng ăn mòn, sau đó là hàng loại kim châm tẩm độc bắn tới.
"Rút..."
Tên cầm đầu hô lên muốn rút lui, nhưng quá muộn, cơ quan đã khởi động khói độc bốn xung quanh toả ra bao vây lấy bọn chúng.
Nhìn bọn chúng ngã như sung rụng xuống Đoàn Lan Khuê khẽ nhếch mép.
"Các người nghĩ ngồi lên đầu ta lại dễ như vậy."
Nói rồi ánh mắt nàng lại tiếc hận nhìn đến những bố trí của mình.
"Haizzz... Lại phải bố trí lại, rất là tốn kém đó..."
Nhà kho chứa dược bên kia là biệt lập, nên lửa cháy rất lớn, thiêu rụi bên đấy cũng không lan ra các viện khác, lúc này lửa cũng sắp tàn.
Nàng đau lòng quá đi mất, hận chết đám người chó má kia.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp thả lỏng, một ám vệ của Lê Trường Quân đã vội vàng chạy tới cấp báo.
"Vương Gia... Trong cung có biến."
Lông mày Lê Trường Quân nhíu chặt.
"Lại có kẻ không an phận rồi."
Hắn quay người sang nói với Đoàn Lan Khuê.
"Trong cung có biến, ta phải đi xử lý."
"Ta đi với ngài."
Lê Trường Quân nghiêng người nhìn nàng.
"Gọi Quân ca, ta liền mang theo nàng."
Đoàn Lan Khuê liếc xéo hắn một cái.
"Đã là lúc nào rồi ngài còn muốn đùa..."
Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Không gọi vậy ta đi trước..."
"Quân ca..."
Đoàn Lan Khuê nghiến răng gọi hắn một tiếng. Khoé môi Lê Trường Quân khẽ cong lên.
"Ta không nghe rõ..."
"Quân ca..."
Đoàn Lan Khuê kiễng chân ghé lên tai hắn thổi khí gọi một tiếng.
Nếu không phải lúc này sự tình cấp bách, Lê Trường Quân chắc chắn sẽ bắt nàng đến tay mà ôm hôn cho thoả thích, sẽ trừng phạt nàng thật tốt.
Hắn cũng không dám đùa giỡn quá lâu chậm trễ thời gian, nghe nàng gọi xong lập tức ôm người, lấy đà dùng khinh công đạp mái ngói bay lên.
Hắn nhìn thấy ngựa của mình chờ sẵn lập tức ôm Đoàn Lan Khuê nhảy xuống, vững vàng đáp lên lưng ngựa.
Ngựa lập tức lao đi như bay trong đêm tối. Đoàn Lan Khuê là lần đâu tiên được cưỡi ngựa, nhưng tốc độ của ngựa này quá nhanh, nàng cảm thấy đầu óc của mình có chút choáng váng.
Lê Trường Quân không đi cổng chính, mà vòng sang phía đằng sau theo cổng phụ phóng thẳng ngựa vào bên trong.
Nhìn thấy hắn đến, trưởng quan cấm y vệ lập tức tiến đến đón người.
"Vương gia, là ngũ hoàng tử, hắn mang theo 1vạn đại quân trực sẵn ngoài thành, hiện tại đang khống chế hai thái hậu, các hoàng tử, công chúa và phi tần ở tẩm điện của hoàng thượng..."
"Là lão ngũ sao? Ta cũng rất bất ngờ..."
Đoàn Lan Khuê nhướng chân mày, ấn tượng của nàng về ngũ hoàng tử này là một kẻ nhút nhát, trong những hoàng tử công chúa hắn thật sự chìm nghỉm, không nghĩ đến lại là "tầm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi."
Lê Trường Quân nắm tay Đoàn Lan Khuê tiến vào trong nội điện.
"Chúng ta đi xem cháu trai muốn làm cái gì nào..."
Đoàn Lan Khuê thấy hắn ung dung như vậy không khỏi thắc mắc.
"Ngài không lo lắng hay sao?"
Hắn cúi đầu nhìn nàng nhưng không trả lời. Đoàn Lan Khuê sốt ruột, chỉ có thể hậm hực mà gọi.
"Quân ca ca... Huynh không lo lắng hay sao?"
Nàng dứt lời hắn đưa tay nhéo nhéo mũi nàng, ánh mắt tràn đầy ý cười sủng nịnh.
"Nàng nghĩ ta để bọn chúng ồ ạt kéo về kinh mà không có chuẩn bị gì hay sao?"
"Ồ!"
Đoàn Lan Khuê nghe như hiểu ra vấn đề, khẽ ồ lên một tiếng, sau đó yên lặng đi theo hắn.
Đi đằng sau đám người trưởng quan cấm y vệ nhìn hai người ân ái, tình chàng ý thiếp, suýt chút nữa là quỳ xuống mà bái lạy.
...
Trong tẩm điện của hoàng đế, Ngũ hoàng tử Lê Lục Hoặc đang ung dung đắc ý ngồi bên giường của hoàng đế phụ thân hắn.
"Phụ hoàng, người hiện tại đã nằm liệt ở đây rồi còn tham lam giữ lấy ngọc tỷ làm cái gì chứ, mau giao ra cho nhi thần đi, để nhi thần chủ trì đại cục."
Hoàng đế nhìn hắn, khoé miệng khó khăn mấp máy.
"Ngọc tỷ ở chỗ hoàng thúc, ngươi có giỏi thì đi tìm thúc ấy mà lấy."
Lê Lục Hoặc vỗ vỗ lên mặt của hoàng đế.
"Phụ hoàng, người nói xem, sao người lại vô dụng như vậy, lên ngôi mấy năm mà quyền lực còn không thể khống chế.
Rõ ràng là hoàng đế lại để cho Lê Trường Quân nắm binh quyền, giờ ngay cả ngọc tỷ quan trọng nhất cũng giao cho hắn.
Haizzz!!! Phải nói thế nào nhỉ, quá ngu si."
"Ngươi... Khụ khụ..."
Hoàng đế bị hắn chọc cho tức giận đến thở không ra hơi.
Lê Lục Hoặc lại cười lớn.
"Bất quá cũng không có sao, ta sẽ giúp người lấy lại nó nhanh thôi."
Hoàng đế nghe hắn nói thì bật cười đầy mỉa mai.
"Haha... Ngươi đang nằm mơ hả?
Có biết tại sao ta lại giao ngọc tỷ cho hoàng thúc hay không?"
"Bởi vì ngươi vô dụng..."
Lê Lục Hoặc điềm nhiên trả lời.
Hoàng đế cười cười.
"Cái này trẫm không phủ nhận, nhưng điều quan trọng nhất chính là giao cho thúc, ấy ta sẽ được sống, còn giao cho các người ta sẽ chết..."
"A! Phụ hoàng yên tâm, nếu người giao ngọc tỷ, truyền ngôi cho ta, ta đảm bảo sẽ để cho người sống tốt, sẽ để người làm một thái thượng hoàng nhàn tản hưởng phúc an lạc."
Hoàng đế lắc đầu.
"Không đâu! Giao cho ngươi thì những huynh đệ sói đói kia của ngươi cũng sẽ nhao lên xâu xé.
Hiện tại bên ngoài, ba quốc kia đang nhìn chúng ta chằm, chỉ cần các ngươi cắn nhau, vậy bọn chúng cũng sẽ lập tức nhảy vào.
Hahahaha..."
Hoàng đế nhìn bọn nhi tử, hắn hiểu rất rõ những đứa con này của mình, hắn cười lên mấy tiếng.
"Cái chết mà ta nói là cái này! Là Minh Quốc này diệt..."
Lê Trường Quân ôm Đoàn Lan Khuê ở bên ngoài nghe rõ ràng những lời này của hoàng đế.
Đoàn Lan Khuê che miệng nhẹ giọng nói.
"Xem ra hoàng đế này liệt thân, máu dồn lên não nên khôn ra nhiều nhỉ."
Lê Trường Quân nhéo nhéo má nàng.
"Hắn nếu ngay cả cái tình thế này cũng không thể phân biệt được, vậy thì cũng không thể nào được hoàng huynh ta chọn ngồi vào cái vị trí này đâu."
Hắn vừa dứt lời, bên trong lại truyền đến âm thanh điên cuồng của Lê Lục Hoặc.
"Phụ hoàng lo những thứ này hay sao? Không, người đừng có lo.
Ta sẽ lập tức tiễn bọn chúng đi chầu diêm vương, để diệt đi hậu hoạ.
Thế nào... Ngôi đế vương này là của nhà chúng ta, cha truyền con nối.
Phụ hoàng người sao lại muốn để người ngoài lấy đi như vậy."
Hoàng đế nhìn hắn điên cuồng như vậy nhắm mắt thở dài.
"Để Minh Quốc ta trường tồn, bảo tồn mặt mũi này để xuống dưới kia gặp tổ tiên, ta thà truyền ngôi ngược cho hoàng thúc của ta, để thúc ấy phát dương quang đại Minh Quốc, còn hơn là truyền cho các ngươi để hủy diệt nó."
Hắn nói đến đây ánh mắt hơi đỏ, nhỏ giọng thì thào.
"Dù sao, ngôi vị này ban đầu là phụ hoàng của cũng muốn truyền cho thúc ấy... Ta là tiện nghi vì được đại thần trong triều bức ép nên ông ấy mới để ta ngồi lên mà thôi."
Tất cả hoàng tử công chúa nghe lời này đều giật mình hoảng hốt, bọn họ cuối cùng cũng hiểu vì sao phụ hoàng của bọn họ lên ngôi nhưng binh quyền lại ở trong tay hoàng thúc tổ (ông chú) của bọn họ rồi.
(còn tiếp)