"Được rồi, đến thì cũng đã đến, ta cũng chẳng thể bỏ mặc không cứu mà về.
Nhưng ta nói trước, chi phí sẽ cao đấy. Ta không muốn mặc cả đắt rẻ..."
"Được, được..."
Nghe nàng đồng ý Lưu Xương vô cùng kích động mà gật đầu liên tục.
Bạch Trì Ý từ lúc nhìn thấy Đoàn Lan Khuê thì vẫn luôn giữ im lặng.
Nữ nhân này nhìn qua vẫn còn rất trẻ, vậy mà y thuật lại có thể cao siêu đến như vậy hay sao.
Trong lòng hắn vô thức dâng lên một cảm giác hổ thẹn không bằng người.
Lưu Xương dẫn Đoàn Lan Khuê đến giường ngủ, Lê Trường Quân lúc này đã được đeo lại mặt nạ nằm im trên giường.
Đoàn Lan Khuê bắt mạch cho hắn, lông mày từ từ nhíu chặt, sắc mặt đen lại.
Nàng đưa tay muốn gỡ mặt nạ trên mặt hắn xuống thì Lưu Xương vội vàng tiến lên ngăn cản.
"Cái đó, thân phận của người này đặc biệt, không thể..."
Đoàn Lan Khuê liếc hắn, lạnh giọng.
"Ta xem bệnh là phải xem tổng quan, bệnh hắn nặng như vậy cần phải kiểm tra quan sát cả đồng tử, sắc mặt, ngươi lại nói để hắn đeo mặt nạ vậy ta quan sát kiểu gì."
Nàng càng nói càng cảm thấy tức giận.
"Nếu thân phận hắn đặc biệt không thể tin tưởng ta mà lộ rõ, vậy các ngươi tìm ta tới để làm cái gì.
Dứt khoát tìm quan tài chôn hắn luôn đi cho nó bảo mật."
"Cái này..."
Lưu Xương khó xử nhìn sang Bạch Trì Ý.
Bạch Trì Ý cũng là một đại phu, những gì Đoàn Lan Khuê nói hắn đều hiểu rõ, nhưng thân phận của Lê Trường Quân rất đặc biệt, hắn không thể làm chủ...
"Cô nương, hay là cô nương giúp huynh ấy tỉnh lại được không, để huynh ấy tự quyết định..."
Đoàn Lan Khuê nghiến răng.
"Được..."
Nàng rút ra kim châm, đổ rượu cồn sát trùng, hất cằm với Bạch Trì Ý.
"Cởi bỏ tất chân của hắn ra."
"Được..."
Bạch Trì Ý biết nàng muốn làm gì, hắn lập tức đi tới cởi tất chân của Lê Trường Quân ra.
Đoàn Lan Khuê ném cho Lưu Xương một lọ thuốc nước.
"Cho hắn uống vào..."
Lưu Xương nhận lấy thuốc, động tác nhanh nhẹn cùng tách miệng của Lê Trường Quân ra.
Bạch Trì Ý cởi xong tất, lại đi lên hỗ trợ Lưu Xương cho Lê Trường Quân uống thuốc.
Đoàn Lan Khuê thấy bọn hắn đã cho uống thuốc xong, nàng nhanh tay hạ châm xuống huyệt dũng tuyền ở lòng bàn chân của bệnh nhân.
Châm hạ xuống bệnh nhân vẫn chưa tỉnh, nàng nhìn Lưu Xương và Bạch Trì Ý.
"Hai người ai có nội lực thâm hậu đến truyền nội lực theo kim châm vào cho ta..."
"Để ta đi... Ta thông thạo cái này..."
Bạch Trì Ý xung phong đi lên. Đoàn Lan Khuê gật đầu.
"Được, vậy ngươi tới đi."
Nàng cũng bất đắc dĩ vô cùng, ở đây máy móc hiện đại không có, nàng không tài nào kiểm tra tổng quát cho người này.
Ở thời này muốn kiểm tra cơ thể người chỉ có thể dùng nội lực mà thăm dò. Mà nội lực phải tự mình luyện thành, nàng mới xuyên tới, gần đây mới đang tu luyện, nội lực thực sự không nhiều, nên những lúc nào nên có thể nhờ nội lực của người khác để tiết kiệm thì liền dùng vậy.
"Khụ... Khụ..."
Người bệnh đã tỉnh, Đoàn Lan Khuê không khỏi nhìn sang Bạch Trì Ý khen ngợi.
"Thì ra là đồng đạo ở đây..."
Bạch Trì Ý nghe nàng nói thì mỉm cười, khách sáo chắp tay với nàng.
"Vinh hạnh, sau này mong cô nương chỉ giáo..."
"À!!!"
Đoàn Lan Khuê không nói gì, chỉ à nhẹ một tiếng, nhìn sang người trên giường đã tỉnh lại.
Lê Trường Quân nhìn thấy Đoàn Lan Khuê ánh mắt khẽ loé lên.
"Là cô nương..."
Đoàn Lan Khuê nghe hắn nói thì có chút ngạc nhiên.
"Ngươi biết ta sao?"
Lê Trường Quân khó nhọc gật đầu.
"Biết..."
Đoàn Lan Khuê nhìn hắn, nghiêm túc.
"Nếu vậy thì chúng ta dễ nói chuyện rồi. Bọn họ nói thân phận của ngươi khá đặc biệt, nên cần có sự đồng ý của ngươi ta mới có thể trị bệnh giúp ngươi..."
Nàng gõ gõ nhẹ lên mặt nạ của hắn, hỏi.
"Nếu ngươi đồng ý thì hãy gõ mặt nạ này xuống..."
Lê Trường Quân nhìn nàng một chút, lại đưa mắt nhìn sang Bạch Trì Ý và Lưu Xương, cuối cùng suy yếu mà nói.
"Gỡ xuống đi..."
Lưu Xương nghe hắn nói liền đi tới giúp hắn tháo mặt nạ ra.
Khi nhìn rõ người này là ai, Đoàn Lan Khuê giật mình lui lại phía sau một bước.
"Đậu xanh! Vương Gia sao lại là ngài vậy?"
Lê Trường Quân khó nhọc trợn mắt nhìn nàng một cái.
"Là ta thì nàng định không cứu sao?"
Đoàn Lan Khuê chớp chớp mắt.
"Cứu, cứu chứ... Chỉ là mạng của Vương gia đắt giá lắm, chi phí sẽ hơi cao..."
Đoàn Lan Khuê bắt đầu đập bàn tính kiếm tiền.
Lê Trường Quân nghe nàng nói suýt chút nữa là hộc máu.
"Thứ bản vương không thiếu nhất chính là ngân lượng..."
"A!!! Vậy thì tốt. Nhưng bên cạnh đó, ngài còn phải nghe lời của ta, chứ trả tiền mà không nghe theo chỉ dẫn, không tin tưởng ta thì ta cũng đành chịu."
Lê Trường Quân mệt mỏi, gật đầu.
"Được..."
Đoàn Lan Khuê nghe hắn đồng ý hài lòng gật đầu.
"Tốt, ngài đã có dáng vẻ của bệnh nhân nghe lời rồi đấy..."
Nàng vừa dứt lời ba người còn lại đồng loạt trợn ngược mắt.
Trên đời này người dám nói chuyện như vậy với Cửu vương gia này chỉ có nàng mà thôi. Điều quan trọng hơn đó chính là vương gia tính khí khó ưa này, chẳng thể làm gì được nàng ngoài nhẫn nhịn cả.
Đoàn Lan Khuê lại kiểm tra mạch cho Lê Trường Quân một lần nữa, sắc mặt nghiêm trọng nói.
"Hiện tại ở đây không thích hợp điều trị, đưa người tới chỗ của ta đi."
Lưu Xương và Bạch Trì Ý nhìn nhau, lại nhìn Lê Trường Quân.
Lê Trường Quân nhíu mày, hỏi.
"Đi tới chỗ của cô nương có đảm bảo..."
Đoàn Lan Khuê che miệng cười.
"Ai ui! Chỗ của ta ấy mà đảm bảo an toàn tuyệt đối. Yên tâm, chỉ là chi phí lưu lại hơi cao mà thôi."
Bạch Trì Ý không nhịn được nhìn nàng.
"Cô nương rất thiếu tiền sao?"
Đoàn Lan Khuê thoải mái lắc đầu.
"Tiền ta không thiếu nhưng ta muốn càng nhiều càng tốt.
Nói chứ, tiền vẫn là chân ái chung thành tuyệt đối với ta mà. Có tiền mua tiên cũng được không phải sao?"
Ba người còn lại từ chối cho ý kiến.
Sau cùng dưới sự đảm bảo của Đoàn Lan Khuê, Bạch Trì Ý cùng Triệu Cường thay nhau cõng Lê Trường Quân ra ngoài.
Sau khi đưa người lên xe ngựa, Triệu Cường cũng quay trở về.
Sức khoẻ của Lưu Xương còn yếu nên không thể đi theo.
Đoàn Lan Khuê, Bạch Trì Ý và Lê Trường Quân ngồi trong xe ngựa che vải đen lẫn vào trong màn đêm, đi ra ngoại thành, dần dần đi vào một ngọn núi, tiến vào một sơn trang rộng lớn.
Lê Trường Quân được Đoàn Lan Khuê châm cứu và cho uống thuốc, suốt quãng đường dài hắn chỉ ngủ.
Bạch Trì Ý nhân cơ hội hiếm có mà bắt chuyện với Đoàn Lan Khuê.
"Mộng Điệp Y Tử... Ngươi học y thuật từ ai vậy?"
Đoàn Lan Khuê nhìn hắn cười cười.
"À! Ta là tự học thành tài ấy mà..."
Bạch Trì Ý nghi ngờ nhìn nàng, trên mặt viết rõ ba chữ 'Tôi Không Tin.'
Ở thời cổ đại này người ta truyền y bát đều sẽ không truyền hết, mà những người thành danh đều phải dựa vào chính năng lực tìm tòi, học hỏi, sáng tạo của mình mà làm nên sự nghiệp.
Nàng không nói Bạch Trì Ý cũng không hỏi tiếp, chỉ rơi vào trầm ngâm một hồi lâu, mới hỏi tiếp.
"Mộng Điệp cô nương... Cô nương có muốn nhận đệ tử hay không?"
Đoàn Lan Khuê nghe hắn hỏi có chút bất ngờ, quay đầu nhìn sang.
"Nhận đệ tử sao? Nhận ai?"
Bạch Trì Ý cười ngượng chỉ tay vào mình.
"Cô nương thấy ta như thế nào? Y thuật của ta thực sự chưa được gọi là xuất thần, nhưng tinh thông thì có thể tự nhận... Ta đảm bảo nếu cô nương nhận ta làm đệ tử ta sẽ không làm cô nương phải thất vọng..."
Bạch Trì Ý ban đầu còn có chút ngại miệng, nhưng càng nói càng trơn tru, đẩy mạnh quảng bá tiêu thụ chính mình.
(còn tiếp)