• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu có thể, Đoàn Lan Khuê nàng thật sự muốn bổ đầu của mấy cái người này ra xem thử một chút, xem xem bên trong hộp sọ kia có não hay không, nếu có não thì não có tí nếp nhăn không.

Chứ vì cái quái gì, đồ của người khác mà bọn họ cứ nghiễm nhiên coi là của mình, mà chạy đến đòi vậy.

Nhìn cái điệu bộ này mà xem, ai không biết còn tưởng nàng thực sự đang cầm đồ của bọn họ ấy chứ.

Thẩm Mạn Nương vênh mặt tự đắc.

"Ta là đương gia chủ mẫu, chuyện trong phủ đều do ta quản, ngay cả chuyện của ngươi cũng do ta quản, lần trước đồ của Cửu vương gia ta đã bỏ qua để ngươi được lợi.

Nhưng lần này thì đừng hòng, mau giao ngọc bài cho ta..."

"Nếu ta không đưa thì sao?"

Đoàn Lan Khuê cầm trong tay ngọc bài tung tùy hứng mà nghịch trong tay, giọng nói bâng cua nhẹ nhàng.

Thẩm Mạn Nương bị cái thái độ không để ai trong mắt này của nàng chọc cho tức đến nghiến răng.

"Ngươi... Được, vậy thì chúng ta đến chỗ của lão phu nhân nói chuyện để người phân xử."

Đoàn Lan Khuê khẽ nhún vai, hay thật đấy, cướp đồ của nàng mà còn quang minh chính đại như vậy sao?

"Đồ là Trương Đài công tử tặng cho ta, ta có đưa cho thẩm hay không là chuyện của ta, ai cũng không thể phán quyết được..."

Nàng cong khoé môi cười.

"Vậy nên, thẩm thích cáo trạng với tổ mẫu thì cứ đi thôi...

Nhưng ta nói trước, cho dù có là tổ mẫu, thì vuốt mặt cũng phải nể mũi mới được, đồ của Trương Đài công tử công khai trước mặt nhiều huân quý như vậy tặng cho ta, thẩm nghĩ tổ mẫu có cướp cho thẩm hay không?"



Đoàn Lan Khuê nói xong liền tiêu soái nở nụ cười, rồi nắm tay Đoàn Khẩn rời đi, bỏ lại mấy người Thẩm Mạn Nương tức đến dậm chân.

"Ngươi..."

Đỗ Minh Châu dắt tay Đoàn Minh An yên lặng đứng ngoài cuộc xem trò vui, thấy Đoàn Lan Khuê rời đi cũng liền dời bước.

"Tam đệ muội..."

Thẩm Mạn Nương thấy Đỗ Minh Châu vội gọi, nhưng Đỗ Minh Châu lại chỉ khách khí cười.

"Nhị tẩu, ta mệt mỏi muốn trở về nghỉ ngơi sớm... Ta đi trước..."

Nói xong nàng liền kéo Đỗ Minh An rời đi.

Thẩm Mạn Nương dậm chân.

"Đúng là cái đồ nhát gan, bảo sao vẫn bị mấy con tiểu thiếp nó đè lên đầu..."

Thẩm Mạn Nương thật sự chạy đến chỗ của Đoàn lão phu nhân cáo trạng, muốn lão phu nhân giúp mình lấy đồ.

Đoàn lão phu nhân nhìn nàng ta, tay lần tràng hạt, giọng nói đầy sự mỉa mai.

"Ngươi làm chủ mẫu Hầu phủ mà sao lại không có đầu óc suy nghĩ như vậy hả???"

Tự nhiên bị mắng, Thẩm Mạn Nương hơi ngơ ngẩn.

"Con..."

Một nữ tử đang đấm chân cho lão phu nhân khẽ che miệng cười nhẹ.

Đoàn lão phu nhân nhìn nàng ta, khẽ thở dài, trong lòng thầm nghĩ, nếu như Tuệ di nương này thân phận không quá kém, có thể làm chính thê của lão nhị thì tốt rồi, đầu óc nhanh nhẹn, tính toán tốt, hơn đứt cái Thẩm Mạn Nương không có đầu óc kia, suốt ngày chỉ biết lấy thân phận ra đi chèn ép người khác khắp nơi.

Còn tức phụ của lão tam lại quá nhu nhược, chuyện của một cái viện con con cũng không thể quản nổi... Càng nghĩ lão phu nhân càng cảm thấy mệt mỏi.

Vẫn là tức phụ lão đại trước kia tốt, chỉ tiếc phận nàng quá mỏng...

Lão phu nhân phất tay với Thẩm Mạn Nương.

"Đồ của người ta tặng cho Lan Khuê thì là tư trang của nàng, nếu nàng tự nguyện tặng lại cho ngươi thì tốt, không cho ngươi thì cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Ta không thể nào dùng đến thân phận trưởng bối, giúp ngươi cướp về được..."



Thẩm Mạn Nương không nghĩ đến lão phu nhân lại nói như vậy, nàng ta vội vàng nói.

"Bà bà (mẹ chồng), Hầu phủ chúng ta mấy năm nay các cửa tiệm kinh doanh khó khăn, điền trang bên ngoài cũng làm ăn thất bát, bạc thu về không có đủ chi tiêu.

Khố phòng cũng sắp trống rồi, con dâu cũng là hết cách...

Con muốn lấy ngọc bài kia cũng là vì Hầu phủ mà thôi, nếu có nó thì chuyện mua bán chi tiêu sẽ tiết kiệm hơn rất nhiều...

Chuyện làm ăn nếu có Đài Bắc Sơn Trang làm chỗ dựa cũng sẽ khá hơn..."

"Choang..."

Lão phu nhân nhìn nàng ta, hận không thể bổ não của nàng ta ra xem trong đó có chứa những gì.

"Tài thì không có nhưng tật thì có thừa..."

"Lão phu nhân bớt giận, đừng để ảnh hưởng đến sức khoẻ..."

Tuệ di nương ân cần chăm sóc vỗ lưng, rót trà cho lão phu nhân.

Sau đó thở dài mà nhìn Thẩm Mạn Nương.

"Tỷ tỷ, ngọc bài kia là Trương Đài công tử ở tiệc sinh nhật Hàm Hương công chúa của Mã Quốc tặng cho Đại tiểu thư, nếu như tỷ hiện tại cướp đến tay rồi mang đi mua bán, dựa quan hệ nọ kia với Đài Bắc Sơn Trang, e rằng bên ngoài sẽ lập tức có lời không hay, nói Hầu phủ chúng ta bắt nạt Đại tiểu thư nay đã không còn phụ mẫu.

Cũng sẽ nói, Hầu phủ sau khi đại bá qua đời liền sa sút, lão gia nhà chúng ta bất tài nên mới phải làm ra trò mất mặt..."

"Ngươi câm miệng, một tiểu thiếp nho nhỏ như ngươi lại dám mở miệng dạy đời chủ mẫu hay sao, ngươi dám nói lão gia bất tài..."

Thẩm Mạn Nương vốn không ưa Tuệ di nương được phu quân nàng sủng ái, lão phu nhân cũng thích nàng ta, che chở nàng ta dưới cánh, nàng không thể đụng tới nhưng không có nghĩa nàng ta có thể lên mặt với nàng.

Lão phu nhân liếc mắt nhìn sang.

"Ngươi hô to gọi nhỏ cái gì... Tuệ di nương nói không đúng hay sao mà ngươi còn gân cổ lên cãi.

Ngọc bài của Lan Khuê, ta cấm ngươi đụng tới nghe chưa, đừng có làm mất mặt Hầu phủ.

Còn nữa, trở về kiểm tra lại sổ sách, ngày mai vừa hay 15 ta cho họp gia đình..."

Thẩm Mạn Nương hai mắt mở to không tin được những gì mà mình vừa được nghe, lắp bắp.

"Bà bà (mẹ chồng.)"



"Trở về đi, ta mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi..."

Lão phu nhân phất tay với nàng ta.

...

Đoàn Lan Khuê nghe ám vệ báo cáo lại sự tình, tâm tình không khỏi vui vẻ, xem ra tổ mẫu nhà nàng vẫn còn mình mẫn lắm.

À! Còn có Tuệ di nương kia cũng không tệ, rất biết suy nghĩ...

Chỉ tiếc nàng ta không thể sinh đứa nhỏ... Nhưng nàng có thể giúp.

Đoàn Lan Khuê vô cùng hào hứng, Thẩm Mạn Nương cứ thích trêu chọc nàng, vậy nàng tìm cho bà ta một đối thủ thật tốt mới được, Tuệ di nương này là một lựa chọn không tồi.

Ngay ngày hôm sau đúng như lão phu nhân đã nói, bà ta tổ chức một buổi họp gia đình.


Tài liệu sổ sách được đích thân quản gia trong nhà tổng hợp đưa tới, mười ma ma già trong phủ ở trước mặt mọi người trong nhà kiểm tra rõ ràng.


Thẩm Mạn Nương siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn đầy là hận ý mà nhìn sang Đoàn Lan Khuê.


Thẩm Mạn Nương cảm thấy mọi chuyện đều do Đoàn Lan Khuê hại mình. Nếu như Đoàn Lan Khuê ngoan ngoãn giao ra ngọc bài, thì bà ta làm sao phải chạy đến chỗ lão phu nhân cáo trạng.


Không đến chỗ lão phu nhân cáo trạng, thì không chọc cho bà tức giận mà động thủ trên đầu mình như thế này.


Những suy nghĩ này của Thẩm Mạn Nương, Đoàn Lan Khuê hoàn toàn không biết, nếu nàng biết chắc chắn sẽ phải tặng cho nàng ta một lọ thuốc thần kinh.


Thẩm Mạn Nương hoàn toàn không biết, lão phu nhân đã sớm để mắt đến nàng ta, đã sớm có ý muốn lấy lại quyền quản lý trong nhà, ngày hôm qua chẳng qua Thẩm Mạn Nương vừa lúc đưa đến cho bà ta một lý do mà thôi.


(còn tiếp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK