Đột nhiên tôi nhìn lên phía trên hai cánh cửa đang mở của đại sảnh.
Lúc này ma nữ đó lại nhảy dựng lên với vẻ mặt gớm ghiếc, ngón chân chạm vào cánh cửa đã bị đá văng ra, cả người lại ngã rầm một cái xuống đất.
Vương Viễn Thắng phía sau tôi bị cảnh tượng này dọa sợ hét lên một tiếng, sau đó cả người mềm oặt trên mặt đất, cái tên khốn khiếp này thế mà lại bị dọa ngất luôn rồi? Đúng là tên đồng đội heo.
Thấy ma nữ đó sắp dậy, tôi bước về phía trước xé bức họa thần cửa trên cửa xuống.
Đúng lúc này ma nữ đó đột nhiên bật dậy, đầu ngón chân cô ta chạm trên mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Vương Viễn Thắng bất tỉnh.
Miệng cô ta vừa to vừa dài còn phát ra tiếng động lạnh cả sống lưng, hai tay cô ta với lấy Vương Viễn Thắng.
Lúc này tôi không quản được nhiều, trực tiếp cắn đầu lưỡi, nỗi đau xuyên thấu tam can làm cho con người ta tỉnh táo hơn rất nhiều, trong miệng trào ra vị mặn mặn, tôi trực tiếp phun máu lên bức họa thần cửa trong tay.
Tôi bước đến trước mặt Vương Viễn Thắng, đẩy bức họa thần cửa về phía ma nữ, hai tay ma nữ đó chạm vào bức họa liền đau đớn hét lên, cả người đột nhiên lùi về phía sau.
Tôi thầm nghĩ quả nhiên có tác dụng, lúc này hai tay ma nữ không ngừng run rẩy, trên mu bàn tay hình như có vài vết bỏng.
Mặc dù do Vương Viễn Thắng nói dối nên mới dẫn đến hậu quả thế này, nhưng tôi cũng không thể nhìn anh ấy chết dưới tay ma nữ được.
Còn về bức họa thần cửa, thần cửa vốn dĩ được dùng để trừ tà ma, nhưng những bức thần cửa bình thường không được khai quang, ông nội từng nói với tôi, trên cơ thể con người có ba vật dương.
Thứ nhất là ba ngọn lửa dương, thứ hai là máu ở đầu lưỡi, thứ ba là máu ở đầu ngón tay.
Máu ở đầu lưỡi hay còn được gọi là Âm Dương Tiễn, là nơi dương khí dồi dào nhất trong ba loại, lợi dụng máu đầu lưỡi phun lên bức họa thần cửa có thể coi là cách đơn giản nhất để khai quang.
Lúc này đầu lưỡi đau buốt khiến cả người rất khó chịu, nhưng tôi vẫn cố gắng gượng cầm bức họa thần cửa trong tay, cẩn thận nhìn ma nữ trước mặt, trong ánh mắt cô ta hiện lên muôn vàn oán hận.
Trong lòng tôi cũng không chắc lắm, dù có bức họa thần cửa trong tay nhưng tôi cũng không dám đảm bảo mình có thể chịu được mấy đòn tấn công của ma nữ này.
Đang lo lắng trong lòng thì đột nhiên ma nữ quay đầu nhìn một cái rồi quay đầu lại, trong mắt cô ta toát lên vẻ sợ hãi, trong cổ họng phát ra tiếng.
Hừ hừ hừ...
Tôi thấy ma nữ đó đột nhiên quay người nhảy ra khỏi đại sảnh, bóng dáng cô ta rất nhanh liền mất hút trong màn đêm, nhìn thấy cảnh tượng này tôi có chút không kịp phản ứng lại.
Đã đi rồi ư?
Nhưng tôi vẫn không thả lỏng cảnh giác, cho đến vài phút sau, tôi thấy một bóng người trong đêm đang chạy đến chỗ chúng tôi.
Khi bóng người này chạy đến gần, tôi kinh ngạc chạy ra ngoài.
“Ông nội!”
Tôi gọi người chạy đến từ xa, người đến chính là ông nội tôi vừa chạy đi tìm mảnh đất khác, ông bước nhanh vào phòng với vẻ mặt u ám, ông nhìn chằm chằm nắp quan tài đã bị mở ra rồi hỏi tôi.
“Vô Kị, đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi vội vàng kể hết cho ông nghe những gì đã xảy ra trước đó, ông nội tôi nghe xong liền vỗ đùi “bốp” một cái.
“Tên khốn khiếp Vương Viễn Thắng này, cậu ta đâu rồi?”
Tôi nói với ông là tên khốn nạn đó đã bị dọa cho chết ngất, vẫn đang nằm trong đại sảnh. Ông tôi ngay lập tức bước vào đại sảnh.
Lúc này tôi mới để ý đến trên nắp quan tài bị mở ra có vô vàn vết xước lộn xộn, có vẻ như đó là vết bị móng tay cào.
Còn có cả những vết đỏ sẫm, đó chắc là vết máu bị khô lại.
Tôi nhíu mày, đi đến cạnh chiếc quan tài thì thấy hai bên chiếc quan tài đều có những vết xước giống nhau, nhưng trên nắp vẫn có nhiều vết nhất.
Điều này làm tôi nghi ngờ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Lắc lắc đầu, tạm gác chuyện này sang một bên, tôi đi vào đại sảnh liền phát hiện Vương Viễn Thắng đã bị ông tôi kéo lên ghế, còn ông tôi đang yên lặng ngồi cạnh, vẻ mặt rất khó coi.
Tôi cảm thấy ông nội tôi đang rất tức giận, ông đang đợi Vương Viễn Thắng tỉnh lại, bởi vì chỉ khi anh ta tỉnh lại, chúng tôi mới có thể biết rõ được chân tướng của toàn bộ sự việc là như thế nào.
Đợi khoảng 10 phút thì ông nội kêu tôi đi lấy 1 bát nước lạnh. Tôi biết ông tôi đã hết kiên nhẫn rồi.
Sau khi tôi lấy nước, ông tôi liền dội thẳng bát nước lạnh vào mặt Vương Viễn Thắng, tên này giật mình tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là hốt hoảng nhìn xung quanh.
“Tam gia, cuối cùng Tam gia cũng đến rồi, suýt chút nữa là tôi không được thấy ông rồi!”
Lúc thấy ông nội, cả người Vương Viễn Thắng mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt ông và bắt đầu khóc. Không phải anh ta giả vờ, nước mắt của anh ta tuôn ra cuồn cuộn.
Đối mặt với dáng vẻ của Vương Viễn Thắng, ông nội hừ một tiếng rồi đứng lên.
“Hừ, tôi nghĩ cậu nên chuẩn bị chết là vừa!”
Nghe thấy những gì ông nội nói, khuôn mặt của Vương Viễn Thắng lập tức tái mét vì sợ hãi và bò đến trước mặt ông nội.
“Tam gia, ông phải cứu tôi, tôi thêm tiền, thêm tiền còn không được hay sao?”
Lần này ông nội tôi trực tiếp đá Vương Viễn Thắng ra.
“Vương Viễn Thắng, cậu vẫn tưởng rằng chỉ cần có tiền là được hay sao? Đến bây giờ vẫn nói tiền tiền? Tôi nói cho cậu biết, ông đây tôi đếch cần tiền nữa đấy, chuyện này cậu tìm người khác làm đi!”
Nói xong, ông nội đi về phía ngoài đại sảnh, Vương Viễn Thắng sợ tới mức vội vàng ôm lấy chân ông nội tội.
“Tam gia, tôi biết sai rồi, xin ông đừng bỏ mặc tôi, lần này ngoài ông ra không còn ai có thể giải quyết việc này, ông nói gì tôi sẽ làm nấy có được không?”
Có lẽ Vương Viễn Thắng phải phụ thuộc vào ông nội tôi rồi.
Lúc này ông nội tôi cũng dừng bước, quay đầu nhìn Vương Viễn Thắng.
“Được, nếu cậu muốn tôi làm thì giờ hãy đứng lên, kể lại cho tôi toàn bộ câu chuyện, nếu cậu dám nói dối nửa chữ thì đó là cậu tự tìm đường chết, lúc đấy tôi sẽ trơ mắt nhìn cậu chết.”
Những lúc thế này kiêng kị nhất là che giấu, bởi vì khi biết được một số điều khi còn sống của người đã chết chúng tôi sẽ dễ dàng xử lý hơn, nhưng vì trước đây tên khốn nạn Vương Viễn Thắng đã nói dối nên mới dẫn đến tình cảnh như hiện nay.
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu làm ông nội tôi tức giận.
Thấy ông nội tôi không đi nữa, Vương Viễn Thắng mới đứng dậy tìm ghế ngồi, ánh mắt anh ta vẫn có chút né tránh, dường như không thể nói nên lời.
Sau khi trầm mặc một lúc, Vương Viễn Thắng mới trầm giọng nói.
“Cô ta… cô ta là bị chôn sống.”