• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đêm tối, đột nhiên truyền tới trận gió mát lạnh, khiến cả người tôi không khỏi run lên một cái, mà thi thể Vương Viễn Thắng trong nhà càng lắc lư kịch liệt, có lẽ bởi vì Vương Viễn Thắng quá béo, cho nên mỗi khi thi thể hắn lắc lư sẽ kèm theo tiếng kẽo kẹt rợn người vang lên.

Khiến tôi cảm thấy tê cả da đầu, phải biết rằng bây giờ tôi chỉ có một mình, tôi âm thầm nuốt từng ngụm nước bọt, nói thật, tôi đi theo ông nội nhiều năm như thế nhưng cũng chưa từng nhát gan thế này.

Có điều tình huống này vốn dĩ không giống, vừa mới trải qua chuyện trá thi vợ hai của Vương Viễn Thắng, bây giờ lại nhìn thấy Vương Viễn Thắng treo cổ, khiến tôi có chút không nắm chắc được. Đột nhiên sau lưng tôi vang lên một tiếng động, dọa tôi toát cả mồ hôi lạnh, vội xoay người về phía sau lưng quát lên: "Ai?"

Từ trong bóng tối, tôi nhìn thấy có hai bóng người đang tiến gần, đó là cha tôi cùng Lưu Hiểu Thúy, trên lưng cha tôi còn đeo thêm cái gùi của ông nội, bước chân có vẻ không vững.

Thấy vậy, tôi vội vàng chạy lên đỡ cái gùi trên lưng cho cha, cả người ông mồ hôi nhễ nhại, thở gấp không ra hơi, sức khỏe cha tôi vốn không được tốt, bây giờ nhìn cha như vậy, có lẽ đã cõng gùi chạy suốt đường đến đây.

"Cha, sao cha không ở nhà đợi, còn chạy đến đây làm gì?" Tôi không ngừng vỗ lưng cho cha, sức khỏe cha tôi kiêng nhất là mệt mỏi, đi nhiều bước đã không nhịn được, đừng nói gì chạy cả đường như vậy.

"Cha, còn không phải cha thấy con không mang theo đồ sao?"

Tôi nhận lấy đồ, cha tôi cũng tìm một tảng đá bên cạnh, trực tiếp đặt mông xuống, nghỉ ngơi một hồi, cha nhìn tôi rồi hỏi tình huống như thế nào rồi.

Nhìn thoáng qua Lưu Hiểu Thúy, cô ta vẫn đứng cạnh chúng tôi, dáng vẻ hoang mang lo sợ.

Cuối cùng, vẫn là tôi lên tiếng: "Vương Viễn Thắng treo cổ, khi con tới đã tắt thở rồi."

Hoặc là nói, trước khi Lưu Hiểu Thúy tìm đến nhà chúng tôi, Vương Viễn Thắng đã tắt thở, Lưu Hiểu Thúy chỉ bị dọa kinh sợ, cho nên theo bản năng, chạy đến cầu cứu ông nội tôi.

Nghe tôi nói vậy, cả người Lưu Hiểu Thúy tê liệt xụi ngã xuống đất, cả người bắt đầu kêu rên, bất kể nói như nào, Lưu Hiểu Thúy cũng chỉ là một người phụ nữ, cô ta trơ mắt nhìn chồng mình treo cổ như vậy, chuyện này không phải ai cũng chấp nhận được.

"Đi qua xem một chút."

Sắc mặt cha tôi trở nên cực kì ngưng trọng, cha đứng dậy cất bước đi vào sảnh, đồng thời tôi cũng đỡ Lưu Hiểu Thúy từ dưới đất lên, an ủi vài câu, có điều công việc an ủi người khác, tôi cũng không am hiểu lắm.

Chờ tôi đỡ Lưu Hiểu Thúy vào nhà, đã thấy cha tôi đứng trước đại sảnh, nhìn chằm chằm vào thi thể Vương Viễn Thắng, bây giờ thi thể Vương Viễn Thắng vẫn còn lung lay, ánh đèn trong đại sảnh cũng không được ổn định, lấp lóe, nhìn vô cùng quỷ dị.

Lúc này, tôi mới chú ý biểu cảm gương mặt Vương Viễn Thắng không giống như vừa nãy, đầu lưỡi vẫn thè ra, nhưng hai bên khóe miệng lại như đang cong lên, cảm giác như, Vương Viễn Thắng đang cười với chúng tôi vậy.

"Treo xác trước đại sảnh? Đây là muốn cho người ta chết cũng không được yên ổn."

Cha tôi nhìn chằm chằm vào thi thể trong đại sảnh nửa ngày, giọng hơi âm trầm nói. Sau đó cha tôi vội vàng xoay người, bảo tôi đi gọi Yêu Công tới, nói chuyện của Vương Viễn Thắng rất khó giải quyết. Đỡ Lưu Hiểu Thúy ngồi xuống ghế, tôi gật đầu rồi trực tiếp chạy thẳng đến nhà Yêu Công, đã có kinh nghiệm của lần trước, lần này tôi không để ý sau lưng nữa, tất nhiên, lần nay cũng không có ai gọi ở phía sau.

Một hơi chạy thẳng đến cổng nhà Yêu Công, tôi ra sức gõ cửa.

Rất nhanh, Yêu Công khoác thêm áo đi ra mở cửa, hỏi tôi đêm khuya có chuyện gì? Tôi bèn kể lại tình huống nhà Vương Viễn Thắng một lần, Yêu Công lập tức sầm mặt lại: "Đi, đưa tôi đến xem sao."

Thậm chí Yêu Công cũng không thay quần áo, nhanh chóng cùng tôi chạy tới nhà Vương Viễn Thắng.

Nhìn thấy Yêu Công tới, cha tôi cũng vội vàng tới chào: "Yêu Gia, cha tôi đã ra ngoài rồi, chuyện này chỉ sợ phải làm phiền ông."

Yêu Công không trả lời, ông ấy chậm rãi bước vào trong, dừng lại rồi nhìn không chớp mắt vào thi thể Vương Viễn Thắng đang lắc lư, cuối cùng lộ ra nụ cười khổ.

"Aizz, kẻ ra tay này, thật đúng là không phải độc ác bình thường, đại sảnh có tổ tiên trông coi, thờ thiên địa quân thần sư, vậy mà dám biến người ta thành cái dạng này?"

Yêu Công nhỏ giọng lầm bẩm, tôi nghe không hiểu.

Nhưng tôi lại biết một chuyện, ở nông thôn có một căn phòng đại sảnh là nơi cực kì thần thánh, hương hỏa bên trong thờ phụng thiên địa quân thần sư, thiên và địa thì không cần phải nói, quân ở đây là chỉ quân vương, còn thân là thân nhân và sư là thầy giáo.

Cũng đại biểu cho những thứ mà con người ta khi sống trên trần thế phải tôn kính nhất, rồi khi người thân trong nhà mất đi, cũng sẽ lưu lại linh vị để hậu bối đời sau tế bái.

Cho nên, những người chết thảm như này, chỉ có thể nằm trong quan tài chứ không được mang vào trong đại sảnh, chỉ có những người sinh lão bệnh tử bình thường mới được, nếu không chính là bất kính đối với hương hỏa.

Vậy mà bây giờ Vương Viễn Thắng lại trực tiếp treo cổ giữa đại sảnh, có thể nói, chuyện này đã xúc phạm tới điều cấm kỵ nhất trong đại sảnh, nói nghiêm trọng hơn, chính là muốn đoạn tử tuyệt tôn. Yêu Công bảo tôi cầm pháo mang ra ngoài thả, thông báo cho thôn làng.

Trong đêm khuya, tiếng pháo nổ lên, coi như đã ngủ rồi, nhưng khi nghe thấy âm thanh quen thuộc này cũng chạy tới, đây chính là tập tục ở nông thôn, nhà hàng xóm có việc thì mình phải tới hỗ trợ, nếu không lúc đến nhà mình sẽ không có ai tới giúp.

Nhìn đoàn người lần lượt kéo đến, sắc mặt cha tôi ngày càng kém đi, tôi bèn bảo cha quay về nghỉ ngơi.

Đưa cha tôi về đến nhà, tôi đỡ cha vào phòng nghỉ ngơi, về phần chuyện nhà Vương Viễn Thắng, tôi sẽ hỗ trợ cùng Yêu Công để cha không cần quan tâm, cha tôi nghe vậy gật đầu, nhưng lúc tôi đang chuẩn bị bước ra cửa, cha lại đột nhiên kéo tay tôi lại.

"Vô Kị, phải cẩn thận, đừng tùy tiện tin tưởng người khác."

Nghe cha tôi nói vậy, tôi thấy hơi nao nao, trong nhất thời không hiểu ý lời này là gì nên không kịp phản ứng, tôi vừa định hỏi lại thì cha tôi lại gục mau tới nhà Vương Viễn Thắng đi, Yêu Công một mình bận rộn sợ không xong.

Tôi gật đầu quay người rời đi, bật đèn pin lên chạy tới Vương Viễn Thắng, trên đường đi, tôi luôn cảm thấy chuyện của Vương Viễn Thắng có chỗ nào đó còn chưa đúng lắm, nhưng lại nghĩ không ra.

Đột nhiên, tôi dừng bước lại, tôi nhớ là chân của Vương Viễn Thắng còn cách mặt đất khoảng hơn một mét, bởi vì xà nhà trong đại sảnh tương đối cao, trong tình huống bình thường, dưới chân Vương Viễn Thắng hẳn là phải có một cái ghế cao.

Anh ta phải giẫm lên trên ghế, sau đó đạp chân cho ghế rơi xuống đất, thì mới có thể treo cổ được.

Nhưng mà dưới chân Vương Viễn Thắng không có ghế? Thứ gì cũng không có?

Nghĩ đến vấn đề này, tôi chỉ cảm thấy một luồng lạnh lẽo từ dưới lòng bàn chân truyền lên, nói như vậy, cái chết của Vương Viễn Thắng, rất kỳ quặc?

Một người không có ghế chống đỡ, thì làm sao có thể treo trong tình trạng chân cách mặt đất hơn một mét? Chẳng lẽ Vương Viễn Thắng kéo dây treo ngược? Nếu như là một người khỏe mạnh cường tráng thì còn có thể tin.

Nhưng Vương Viễn Thắng nặng hơn 100kg, cái ghế giúp anh ta trèo lên đâu?

Càng nghĩ tôi càng cảm thấy hoảng sợ, bước chân nhanh hơn đi về phía nhà Vương Viễn Thắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK