Trong đầu tôi nhanh chóng hiện ra vài cách để tự cứu lấy bản thân, nhưng tôi bỗng phát hiện ra, những phương pháp này đều không có tác dụng nữa rồi, mà nguyên nhân cơ bản nhất, chính là vì khi trước, lúc ở nhà Vương Nguyên Thắng, tôi đã dùng máu đầu lưỡi một lần rồi.
Đây cũng là nguyên nhân khiến ma nữ chú ý đến tôi, dùng máu đầu lưỡi, dương khí trên ở trên cơ thể sẽ tiết ra, mà cơ thể lại bị thiếu lượng dương khí đó, nên lại càng dễ bị cái thứ này quấn lấy.
Nếu không, trong hoàn cảnh bình thường, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy.
Phải làm sao đây? Không thể cứ tiếp tục như vậy được, nếu để lâu âm khí trên cơ thể ma nữ này sẽ xâm nhập vào trong cơ thể tôi, nếu như vậy tôi thật sự đến cơ hội vùng vẫy cuối cùng cũng không còn nữa rồi, đêm tối khuya khoắt như này, lại đừng hy vọng đến chuyện sẽ có người đến cứu tôi.
Cảm giác ngạt thở khiến đầu tôi bắt đầu trở nên thiếu oxy, cảm giác này khiến tôi dấy lên một nỗi lo lắng mạnh mẽ.
"Tiêu rồi, lẽ nào tối nay thật sự phải chết ở đây sao?"
Trong lòng tôi bắt đầu hoảng loạn, đây là bức chân dung chân thật của một người sau khi bị trúng kế, chỉ cần bạn trúng kế rồi, căn bản là khó có thể phản kháng lại.
Đúng lúc tôi đang miên man suy nghĩ trong lòng thì bỗng nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới.
"Người âm đi đường âm, ma quỷ từ đâu tới?"
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói ấy, cảm giác lạnh lẽo trên cổ lập tức biến mất, sau đó người tôi theo quán tính ngã quỳ xuống đất, thở hổn hển, lúc này tôi cảm thấy, cảm giác được hít thở không khí thật tốt.
Sau đó, tôi liền vội vàng đứng dậy nhìn ra xa, thì thấy có một bóng người gầy gò đang bước về phía tôi, nhìn thấy người đi tới tôi có cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Bởi vì người đó không phải ai khác, mà chính là Yêu Công mà tôi đang muốn đi tìm, Vương Lão Yêu.
Yêu Công đã hơn 60 tuổi rồi, mà cơ thể vẫn rất khỏe mạnh, chỉ là hơi gù một chút, người dân ở nông thôn khi còn trẻ đã phải là không ít việc nặng, vì vậy rất nhiều người bị tật này.
"Cậu nhóc, sao cháu lại ở đây?"
Yêu Công đi tới hỏi tôi, tôi thở hổn hển nói chô ông ấy biết, tôi là tới để tìm ông ấy, sau đó tôi truyền lại lời của ông nội tôi cho ông ấy nghe.
Nghe tôi nói xong, sắc mặt của Yêu Công liền trầm xuống, tôi cũng hỏi ông ấy tại sao muộn như vậy còn xuống núi?
Yêu Công nói cho tôi biết, ông ấy cũng nghe được trong làng có người đốt pháo, nên xuống xem xem là nhà nào có người ra đi.
Nói đến chuyện này, đây cũng là phong tục của làng chúng tôi, nhà nào có người mất sẽ phải đốt pháo ở trước cửa nhà để thông báo cho hàng xóm biết là một chuyện, mà quan trọng nhất là thông báo cho trời đất biết trong nhà có người mất mới là quan trọng.
Hóa ra là Yêu Công nghe thấy trong làng có tiếng pháo nổ, tôi đoán đó là nhà của Vương Thủ Nghĩa.
"Cậu nhóc, cháu về trước đi, nếu ông nội cháu đã bảo tôi làm nộm người sống, vậy tôi phải quay về để lấy đồ, rồi sẽ tới sau."
Lúc Yêu Công ra khỏi nhà, không hề mang theo đồ nghề, vì vậy ông ấy bảo tôi về trước, ông ấy làm hình nộm cũng cần đồ nghề, những thứ đồ này bình thường lúc đi ra ngoài ông ấy sẽ không mang theo bên người. Tôi gật đầu, sau những chuyện vừa mới xảy ra, lần này tôi cẩn trọng hơn rất nhiều, cả đoạn đường không dám quay đầu nhìn lại.
Lúc về đến nhà Vương Viễn Thắng, tôi nhìn thấy ông nội đang dùng những mảnh vải màu vàng rất lớn để vẽ bùa chú, những mảnh vải mày vàng này cũng phải dài gần hai ba mét.
Sau khi vẽ xong, ông nội nhờ mọi người treo một lá bùa vẽ hình bát quái lên trên nóc nhà của Vương Viễn Thắng, sau đó tiếp tục lần lượt dán những lá bùa còn lại quanh đại sảnh.
Thấy tôi quay lại, ông nội liền vội kêu tôi tới giúp đỡ, sau đó tôi cuộn hết những tấm vải vàng rồi dùng dây buộc lại, không thể để những chú văn (*) lộ ra bên ngoài được.
(*) chữ viết trên bùa.
Nhìn thế này, tôi thật sự cũng không biết ông nội muốn làm gì, nhưng đương nhiên tôi vẫn phải làm theo ông rồi. Nói thật, tôi đi theo ông nội hơn mười năm, cũng đã di dời không ít ngôi mộ, nhưng chưa lần nào thấy ông nội nghiêm túc như lần này.
Sau khi chúng tôi đã gần như hoàn thành hết công việc, vừa đúng lúc Yêu Công cũng đang đeo một cái giỏ trên lưng đi tới đây, nhìn thấy Yêu Công tới, ông nội vội vàng đi tới, kéo Yêu Công sang một bên thần thần bí bí nói gì đó.
Sau khi nói xong, Yêu Công đi tới bên này bảo tôi cùng ông ấy đi ra phía sau núi để chặt một ít tre về dùng, những người làm hình nộm đương nhiên cần phải dùng đến tre rồi.
Yêu Công cũng lớn tuổi rồi, tôi cùng ông ấy vác mấy khúc tre về, động tác của ông ấy rất nhanh, những khúc tre nguyên vẹn trong tay ông ấy, trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, đã trở thành những thanh tre to nhỏ khác nhau.
Thật ra lúc trước tôi đã được nhìn thấy Yêu Công làm người nộm, tay nghề của ông ấy, dù là mất mấy năm cũng không học được.
Lần này tôi nhìn thấy, những thanh tre mà Yêu Công dùng để làm hình, tất cả đều được nhúng qua hỗn hợp chu sa và máu chó đen màu đỏ sẫm.
Yêu Công bận làm hình nộm đến tận khi trời sáng, và bảy hình nộm này cũng được hoàn thành. Sau khi Yêu Công làm hình nộm xong, tôi mới phát hiện ra, hóa ra bảy hình nộm này tương ứng với bảy người còn lại đó.
Sau đó ông nội dặn dò bọn họ đi lấy một bộ quần áo chưa giặt để mặc cho người nộm, ông nội còn viết sinh thần bát tự (*) lên trên người nộm.
(*) Ngày tháng năm sinh.
Trời vừa sáng, Vương Viễn Thắng liền vội vàng đưa vợ và con gái anh ta lên thị trấn, anh ta cũng không dám chạy, nếu anh ta trực tiếp chạy đi, thì sẽ không còn ai nguyện ý xử lí giúp anh ta nữa.
Bởi vì cả một đêm không được ngủ, nên sau khi ăn cơm xong, tôi và ông nội liền nghỉ ngơi tại nhà của Vương Viên Thắng luôn.
Còn chưa kể, tất cả những chiếc giường trong nhà Vương Viễn Thắng đều là của hãng simmons, ngủ cũng rất thoải mái, đúng là người giàu có khác, chắc sau này có tiền có tôi cũng phải mua hai cái giường giống như này mới được. Dù sao ông nội cũng già rồi, cơ thể cũng không còn tốt nữa, ngủ trên giường kiểu này chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều.
Ban ngày cũng không có việc gì quan trọng lắm, nhưng đến buổi chiều, ông nội lại bảo trưởng làng đi giải thích cho người dân trong làng hiểu, tối nay không ai được đi ra khỏi nhà, đóng cửa lại, bất kể nghe thấy âm thanh gì cũng không được phép ra ngoài.
Còn bảy người trẻ tuổi đó đều ở lại nhà Vương Viễn Thắng, sắc mặt của bọn họ đều rất khó coi, nói trắng ra thì chính là lòng tham.
Lúc đầu chính là vì một vạn tiền, nên bọn họ mới giúp Vương Viễn Thắng chôn sống người phụ nữ đó, nhưng không ngờ bây giờ lại rước họa vào thân.
Nếu không phải tham lam một vạn tiền, thì như thế nào sẽ xảy ra những chuyện này?
Tuy nhiên bất kỳ chuyện gì cũng không có thuốc hối hận, bây giờ mọi việc đã đi đến đến cục diện này, cho dù bọn họ có hối hận thì cũng không có tác dụng gì.
Khi bóng đêm buông xuống, ông nội và Yêu Công đang ngồi ở đại sảnh đều đứng dậy.
"Yêu ca, cũng sắp đến giờ rồi, bắt đầu thôi"
Ông nội nhìn Yêu Công nói, nghe được lời của ông nội, Yêu Công gật đầu, sau đó từ trên người lấy ra một cây bút lông, đi đến trước mặt của bảy người nộm, rồi bắt đầu vẽ mắt cho người nộm.
Vẽ mắt cho người nộm?
Tôi sững người, mặc dù không rõ chuyện gì đang xảy ra, tôi đã nhìn thấy Yêu Công làm người nộm rất nhiều lần, cũng chưa từng thấy người nộm có vẽ mắt bao giờ.
Nhìn thấy Yêu Công vẽ mắt cho người nộm, tôi liền lắc mạnh đầu, bởi vì ngay sau đó, tôi lại xuất hiện một ảo giác là bảy người nộm đó giống như biến thành người sống?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK