• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Vật sống.

Đi đến bên cạnh hố quan tài, ông nội tắt điếu thuốc trên tay, nắm lấy con gà trống bên cạnh, tôi thấy ông bóp con gà trống hai lần, sau đó đặt con gà trống lên trên quan tài, con gà trống không cử động, như thể bị trúng thuật Định Thân vậy.

"Thử lại lần nữa!"

Giọng ông nội có chút khàn khàn truyền ra, ra hiệu cho tám người đàn ông thử khiêng quan tài lần nữa, tám người nhìn quan tài rồi nâng thanh nhấc quan tài.

Lần này, quan tài từ từ được nâng khỏi hố, được nửa đường, tôi nhìn vào đèn Định Quan trên quan tài, vì chỉ cần đèn tắt đi, thì tôi lập tức kêu dừng mọi hành động lại!

May mà đèn Định Quan vẫn không có gì thay đổi.

Tuy nhiên, khi chiếc quan tài chỉ còn cách mặt đất không đến ba phân, nó đột nhiên nặng xuống rồi bịch một tiếng, rơi xuống mặt đất.

Lúc này, cả khu nghĩa trang lại rơi vào sự im lặng chết chóc, mọi người đều không nói gì nhìn ông nội.

Sắc mặt của ông cuối cùng trở nên ảm đạm hẳn đi, trong mắt dường như có một tia sáng loé lên, lúc này, ông nội đột nhiên nhìn tôi.

"Nhóc, cháu đi đi, ngồi lên trên quan tài!"

Nghe thấy lời ông nội, cả người tôi gần như nhảy dựng lên vì kinh ngạc, có chút khó tin, ông nội kêu tôi ngồi lên quan tài?

Để xác nhận một chút, tôi chỉ vào mình, cười gượng: "Ông nội, ông bảo cháu... ngồi lên trên quan tài?"

Thậm chí tôi đã cố ý nhấn mạnh chữ, nhưng ông nội vẫn gật gật đầu.

Điều này khiến tôi băn khoăn không biết nên trả lời như thế nào, lúc này ông nội đột nhiên nói: "Từ nhỏ cháu đã uống tiết gà sống rồi, bây giờ chỉ có dương khí ở trên người cháu, mới có thể chấn (*) được vật trong quan tài kia, nhớ là phải nín thở!"

(*) một trong tám Bát quái, tiêu biểu cho sấm sét.

Mặc dù tôi không biết vật bên trong mà ông nội nói cụ thể là gì, nhưng tôi biết, ông nội sẽ không hại tôi, trong nhiều năm làm việc cùng với quan tài như vậy, lần này là tôi cảm thấy sợ hãi nhất.

Thấy ánh mắt kiên định kia của ông nội trước mặt, cuối cùng tôi ngoảnh đầu lại, nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài đỏ một lúc, xoay người bước tới.

Nhắm mắt lại trong lòng lấy can đảm, tôi trực tiếp bước đến giẫm lên quan tài, sau đó tách hai chân ra ngồi xuống.

Ngay lập tức, tôi cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cái cảm giác này khiến tôi không khỏi muốn hít vào thở, nhưng trước đó ông nội đã dặn tôi phải nín thở.

Nghĩ đến đây, tôi vội che miệng lại, lúc này tôi không thể làm hỏng việc được, tiếng quát trầm thấp của ông nội từ trên cao truyền xuống.

"Đứng ngây ngốc ở đó làm gì, khởi quan!"

Sau khi tiếng quát của ông nội phát ra, tám người đàn ông mau chóng phản ứng lại, trực tiếp nâng thanh nhấc quan tài lên , lần này, quan tài được nhấc lên mà không xảy ra việc gì, cảnh này làm tôi chấn động không thôi.

Cảm giác lạnh lẽo trên người khiến cho thân thể tôi không ngừng run lên, đây là một loại cảm giác từ sâu trong cơ thể truyền đến, cảm giác đó khiến cả người tôi dựng hết tóc gáy lên.

Tôi cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu, cuối cùng quan tài cũng được đặt lên trên băng ghế (*), ông nội bảo tôi xuống, vào lúc nghe thấy lời của ông nội, tôi trở mình, có lẽ vì quá lạnh, thân thể tôi hơi cứng lại, suýt nữa ngã xuống đất.

(*) loại ghế không có lưng tựa.

Nhưng vừa bước xuống, cái lạnh trên người tôi hoàn toàn biến mất, đứng dậy, nhìn cổ quan tài đỏ bên cạnh, trong lòng tôi hiện lên một tia kinh hãi.

Đồ vật này, thực sự có gì đó không ổn.

Lúc này, tôi thấy ông nội bước đến, trên tay ôm con gà trống bắt đầu đi quanh quan tài, đây gọi là an ủi linh hồn, ý muốn người chết được yên nghỉ, tiếp tục phù hộ cho con cháu đời sau.

Sự việc tiếp theo diễn ra suôn sẻ, sau khi ông nội hoàn thành công việc, nhìn về phía tôi lần nữa rồi bảo tôi đi, bảo tôi đi mở quan tài, tôi biết cải táng lần hai bắt buộc phải mở quan tài, hài cốt của người quá cố phải được dọn dẹp một chút, mặc quần áo mới rồi chôn cất lần nữa!

Nói một cách đơn giản, là để người quá cố ra đi thanh thản hơn, họ cũng sẽ phù hộ cho con cháu đời sau, nghĩ đến cảnh tượng trước đó, tôi vẫn thấy hơi sợ.

Nhưng việc này đã nhận làm rồi, vì 15 vạn, tôi không còn lựa chọn nào khác, tôi nhặt cái đục ở bên cạnh lên rồi đi đến trước quan tài, xác định một khe hở trên quan tài, tôi cắm cái đục vào bắt đầu dùng sức.

Theo sức của tôi dùng, một tiếng vang nhỏ truyền ra.

Thình thịch

Cùng lúc đó một âm thanh kinh hô gần như phát ra cùng lúc với tiếng vang nhỏ này: "Nhóc, dừng tay..."

Là giọng của ông nội, nghe thấy tiếng trong lòng tôi căng thẳng, tôi vội nhìn ra phía sau, lúc này tôi thấy ông tôi mở to hai mắt, vẻ mặt sợ hãi nhìn cái bàn trước quan tài, lúc trước bởi vì ông nội làm phép, mà đèn Định Quan được chuyển sang cái bàn dài.

Lúc này, mặt của tôi đột nhiên co rút lại, cảm thấy hô hấp không được thuận lợi, bởi vì ngọn đèn Định Quan trên bàn đã tắt đi.

Một làn khói xanh lơ lửng từ từ bay lên, phản ứng của tôi khi nhìn thấy cảnh tượng này là nhanh chóng đậy nắp quan tài lại, đột nhiên, một tiếng rên rỉ phát ra, âm thanh đó giống như chứa đầy nỗi khổ ai oán thê lương.

Mọi người xung quanh nghe thấy âm thanh này, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hoảng sợ, không ngừng nhìn xung quanh, nhưng chỉ có tôi mới cảm nhận được rõ ràng nhất.

Âm thanh đó được phát ra từ bên trong quan tài!

Tôi quay đầu lại, thấy vẻ mặt vô cùng âm trầm của ông nội.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, chiếc đục trong tay không khỏi rơi xuống đất, tôi vừa định lui lại.

Đột nhiên, một bàn tay nhợt nhạt vươn ra từ khe hở trong quan tài nắm lấy cổ tay tôi.

A...

Tôi chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, hét lên một tiếng, tôi chỉ cảm thấy một làn hơi lạnh băng truyền từ cổ tay đến toàn thân.

"Nghiệp chướng..."

Lúc này, ông nội ở phía sau gầm nhẹ một tiếng, cầm lấy ba ném hương đã đốt được một nửa, bước đến bên cạnh tôi, giơ ba nén hương cắm vào mu bàn tay tái nhợt kia.

Ô ô...

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương từ bên trong quan tài truyền ra, tôi trợn to mắt, bởi vì ba nén hương trong tay ông nội trực tiếp xuyên qua bàn tay tái nhợt, máu tươi màu đen dọc theo ba nén hương chảy ra…

Tiếng kêu xuyên thấu sợ hãi của nhóm người Vương Viễn Thắng truyền đến, sợ tới mức lui ra phía sau, cách quan tài hơn 10 thước.

Chỉ có tôi và ông nội vẫn ở bên cạnh quan tài.

Sau một kích này, bàn tay đang nắm lấy tôi rụt mạnh về lại quan tài, ông nội kéo tôi lui lại sau, tôi lảo đảo ngã xuống đất, chỉ ngắn ngủi thời gian, toàn thân tôi toát ra mồ hôi lạnh.

Cổ tay vẫn còn lạnh, tôi nhìn xuống thì thấy chỗ bàn tay nắm lấy tôi ban nãy có một vết đen.

Tôi sợ hết hồn, bây giờ tim vẫn đập rất nhanh, qua hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Lúc này, tôi để ý thấy ánh mắt ông nội dán chặt vào quan tài, thân thể căng cứng, cảm giác dường như có thể động thủ bất cứ lúc nào.

Trong quan tài là thứ gì, đã chôn nhiều năm như vậy, căn cứ vào cái tay mới nãy kia, thi thể còn chưa thối rữa?

Điều tôi không thể chấp nhận hơn nữa là thứ trong quan tài là vật sống?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK