Nhưng lúc này chỗ khác đó là, tôi không phải thật sự là tọa quan đồng.
Ông nội từng nói với tôi, ngày xưa không phải thái bình như bây giờ.
Hầu hết thời gian, di dời mộ có rất nhiều sự cố, thậm chí ngay sau khi chôn cất không lâu sẽ tìm thầy để di dời mộ, đây chính là việc điển hình vướng tay vướng chân, để phòng ngừa xảy hỗn loạn.
Rất nhiều thầy cúng nuôi một đứa trẻ ở bên cạnh, cũng có thể gọi là đồ đệ, trẻ mồ côi ở thời đó rất dễ kiếm.
Bát tự của bọn họ tương đối đặc biệt, Tứ Trụ(*) là dương hết đương nhiên tốt nhất, cho dù không đủ, thì ít nhất cũng phải có ba trụ.
(*) Tứ Trụ là môn khoa học dựa trên Bát Tự gồm năm, tháng, ngày, giờ sinh.
Tự bản thân của đứa trẻ mang theo hơi thở của đồng tử, cộng thêm dương khí trong bát tự, mỗi lần dời mộ, để tọa quan đồng ngồi lên trên quan tài, những vật bình thường, sẽ không tạo được sóng lớn gì cả, cho dù có sự cố ngoài ý muốn, thì chỉ cần chôn lại, là không có chuyện gì xảy ra nữa.
Nhưng loại tình huống này, theo thời gian, dương khí trên người tọa quan đồng cũng có hạn, trong khoảng thời gian dài bị âm khí ăn mòn, một người bình thường sẽ không thể chịu nổi.
Cho nên, hầu hết những tọa quan đồng này đều chết sớm, bởi vì bát tự của những tọa quan đồng rất đăc biệt, cũng không phải dễ tìm như thế, cho nên thầy cúng nào mà tìm được một tọa quan đồng như vậy, gần như phải đợi cậu bé đó chết rồi thì mới có thể tìm người thứ hai.
Một số người có lương tâm tốt hơn chút, ở những năm cuối cùng, sẽ cho những tọa quan đồng một khoản tiền, để cho họ sống tốt qua ngày.
Tuy nhiên, ở cái thời đại mà mạng sống rẻ như rơm cỏ, những người tốt như vậy rất hiếm.
Nhưng điều tôi không ngờ là, sắp tới, tôi sẽ gặp một tọa quan đồng khác hẳn với tọa quan đồng khác.
Đương nhiên, việc này để sau hãy nói…
Vừa rồi nói tới, tôi ngồi ở trên quan tài, ông nội ở phía trước dẫn đường, dọc đường không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chúng tôi tới nhà của Vương Viễn Thắng, đây là biệt thự nhỏ duy nhất của làng.
Về việc Vương Viễn Thắng tại sao lại giàu có như vậy, nhưng vẫn ở lại làng này, tôi cũng có nghe ông nội nói qua về chuyện này.
Ông nói ngôi làng này là nơi Vương Viễn Thắng lập nghiệp, ông ta sống ở nơi này thì công việc mới thuận buồm xuôi gió, giữ được tài vận, nếu chuyển đi, tình hình có thể sẽ không giống như vậy nữa.
Lúc đó tôi nghe ông nội nói như vậy, tôi nghĩ cái tên Vương Viễn Thắng này chắc chắn là đã tìm người xem phong thủy, nếu không thì với tính cách thối nát của người này đã sớm chuyển lên nội thành rồi.
Vậy đó, cho nên là ngày nào cũng chạy lên nội thành, thậm chí còn một, hai ngày không về.
Theo lời nói của ông nội, quan tài được để ở ngoài sảnh, trang trí linh đường đơn giản, ông nội cắm ba nén hương trước quan tài, lại bảo tôi đi đốt ba nén hương để thắp trên bàn thờ nhà Vương Viễn Thắng.
Mặc dù nói chỉ là dời mộ cho vợ bé của tổ tiên Vương Viễn Thắng, nhưng vì giữa chừng có sự cố ngoài ý muốn, nên quan tài mang về nhà, cho nên cũng phải thông báo cho tổ tiên của Vương Viễn Thắng.
“Vương Viễn Thắng, qua đây thắp hương cho tổ tiên của cậu đi.”
Sau khi mọi việc xong xuôi, ông nội nhìn xung quanh, phát hiện cái tên Vương Viễn Thắng đang trốn ở một góc xa.
“A, Tam gia, không cần đâu.”
Trên mặt Vương Viễn Thắng nở một nụ cười khổ, cũng không đi qua ngay, mà là nhìn ông nội tôi mở lời, nhìn thấy cái cảnh Vương Viễn Thắng như vậy, tôi có chút như đang nằm mơ.
Hình như ngay từ lúc bắt đầu, cái tên Vương Viễn Thắng này đã rất kiêng dè vị vợ bé của tổ tiên ông ta, bất kể là lúc đào mộ, hay là trong bất cứ quá trình tiến hành công việc, hắn đều cách rất xa.
Kể cả khi chúng tôi đưa chiếc quan tài này về, người này cũng đi từ sớm không đợi chúng tôi.
Cái người này không đến mức phải nhát gan thành cái bộ dạng này chứ? Dù sao thì những người xung quanh thêm cả người đào quan tài, cũng có hơn 10 người!
“Chỉ bảo cậu đi thắp nhang thôi mà, có phải bảo cậu chui vào trong quan tài đâu, vẻ mặt của cậu là như thế nào?”
Trên mặt ông nội có chút không vui, tuy rằng không phải là thân thích, nhưng dù sao cũng là vợ bé của tổ tiên thì vẫn được gọi là tổ tiên của ông ta, bảo người này đi thắp hương, lại bày ra cái dáng vẻ khó khăn như thế.
“Viễn Thắng, làm gì mà ồn ào vậy?”
Lúc này, trong phòng truyền đến tiếng nói của một người phụ nữ, rất nhanh cửa mở ra, một người phụ nữ mặc váy hai dây mỏng xuất hiện ở cửa với đôi mắt ngái ngủ, đây là vợ thứ ba của Vương Viễn Thắng, chúng tôi đều biết, dù gì thì hôn lễ cũng được tổ chức trong làng vào mấy năm trước.
Người phụ nữ này tên là Lưu Hiểu Thúy, dung mạo đẹp không còn gì để nói, nhỏ hơn Vương Viễn Thắng mười mấy tuổi, hai năm trước, cô ta cũng chỉ sinh được cho Vương Viễn Thắng một đứa con gái, nhưng vì người phụ nữ này xinh đẹp nên không bị Vương Viễn Thắng đá đi.
Bình thường, những ngày trong tuần cô ta và Vương Viễn thắng đều ở trấn trên, nhưng một tháng họ sẽ về đây ở khoảng mười ngày.
Lúc này, tôi nhận thấy tất cả những người xung quanh đang nhìn vào mảng trắng nõn đang lấp ló trước ngực Lưu Hiểu Thúy, ánh mắt như phát sáng, vốn dĩ người phụ nữ này rất trẻ với ăn mặc khá thoáng, chiếc váy mỏng thấp thoáng nửa kín nửa hở.
“A, cái này? Sao các người lại mang cái thứ này về đây?”
Vừa mở cửa, Lưu Hiểu Thúy nhìn thấy cỗ quan tài lớn màu đỏ ở cửa, cả người sợ đến mức nhảy lên, Vương Viễn Thắng vội đi qua và đẩy cô ta vào trong.
“Đàn bà, nhiều chuyện thế? Mau vào dỗ con ngủ đi.”
Một lúc sau, Vương Viễn Thắng trở lại, sau đó đi đến bên cạnh ông nội, ngượng ngùng cười.
“Tam gia, tôi đến thắp hương.”
Ông nội cũng không để ý đến người này nữa, đi tới một bên hút thuốc, Vương Viễn Thắng rút ba nén hương trên bàn, sau đó cho vào nến thắp, cũng không cúi chào cái quan tài này, trực tiếp cắm vào lư hương.
Tuy nhiên, ngay trước khi ba nén hương trong tay Vương Viễn Thắng cắm vào lư hương, thì lúc này cả cỗ quan tài bỗng rưng rung lắc.
Thình thịch! Thình thịch!
Một giọng nói nặng nề đột nhiên phát ra từ bên trong quan tài, giống như bên trong quan tài có thứ gì đó, đang không ngừng dùng lực để mở nắp quan tài.
"A! Tam gia... cứu, cứu tôi..."
Cả người Vương Viễn Thắng bị cảnh tượng đột ngột xảy ra này làm ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt
À... ô...
Cùng lúc đó, có một tràn tiếng hét đầy thê lương khác vang lên, trong âm thanh này dường như tràn đầy nỗi ai oán, cái loại cảm xúc không cam tâm, tức giận, đều có thể nghe thấy.
Ông nội đang ngồi trên chiếc ghế đẩu bỗng đứng dậy, thân thể chuyển động, nhảy lên nắp quan tài, vẻ mặt của ông vẫn tĩnh lặng như mặt hồ, cùng với việc ông đứng trên quan tài, nắp quan tài được đẩy lên một chút giờ đã bị đóng lại bằng một tiếng "cạch".
Giây phút đó, tôi chưa bao giờ thấy thao tác của ông nội lại nhanh đến thế.
Tuy nhiên, âm thanh đó vẫn không ngừng vang lên, tựa như không cam tâm mà gõ vào nắp quan tài, giống như muốn chui ra khỏi quan tài.
Ông nội quỳ một gối trên nắp quan tài, đưa một tay ra sau nắm lấy con gà trống trên bàn.
Sau đó, ông nội lại hướng về phía tôi: "Vô Kị, mau mang một cái bát đến đây."
Nghe thấy giọng nói lo lắng của ông nội, tôi nhanh chóng lấy một cái bát ở trên kệ đưa cho ông nội.
Rầm!
Đột nhiên, sức mạnh ở bên trong quan tài dường như tăng lên, cho dù là ông nội đang đứng bên trên quan tài, cũng bị đẩy lên một chút.
Thứ ở bên trong, muốn ra ngoài?