• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy câu hỏi của ông nội, tôi cũng nín thở theo, bởi vì tôi cũng muốn biết cái tên đứng đằng sau đưa ra chủ ý này cho Vương Viễn Thắng là ai?

Hiển nhiên Vương Viễn Thắng có chút né tránh câu hỏi, nhưng ông nội chắc chắc sẽ không bỏ qua cho cái tên này, chuyện bên đây đã giải quyết xong, thế nhưng kẻ cầm đầu tất cả mọi chuyện vẫn còn đang nhởn nhơ.

Dưới cái nhìn chăm chú của ông nội, cuối cùng Vương Viễn Thắng cũng nhỏ giọng nói ra, đó là một người sống trong thị trấn, gọi là Linh tiên sinh.

Trên đường từ nhà của Vương Viễn Thắng trở về, trong đầu tôi vẫn luôn nghĩ xem rốt cuộc tên Linh tiên sinh này là ai.

Hồi cao trung (*) tôi đã đi học ở trên thị trấn, bởi vì từ nhỏ đã đi theo ông nội, cho nên đối với mấy người mở quầy xem bói này tôi đều tương đối để ý, nhưng chưa bao giờ nghe qua có ai tên là Linh tiên sinh.

(*) Trung học phổ thông

Có điều nghĩ lại nếu như Linh tiên sinh này quả thật là một cái tên có bản lĩnh thì chắc chắn ông ta cũng sẽ không xuất hiện trên phố.

Về đến nhà, đã thấy cha tôi bật đèn đường lên, một mực ngồi ngay ngắn bên cổng, nhìn thấy hai ông cháu về cha tôi mới đứng dậy mang ghế vào nhà.

Xem ra, trước đó cha vẫn ngồi ở cửa mà chờ đợi.

Sau khi vào nhà, tôi thấy cha đang ngồi hút thuốc lá, lên tiếng chào ông nội một câu, ông nội bảo tôi mang đồ đi cất kỹ, sau khi cất vào bên trong đại sảnh, tôi mới đi ra ngoài để cha tôi có thể đi nghỉ ngơi.

Sức khỏe của cha vốn không tốt, đêm hôm khuya khoắt như vậy rồi mà vẫn còn thức.

Cha tôi dập tắt điếu thuốc sau đó đứng dậy trở về phòng, còn tôi đi vào phòng bếp đun nước nóng rồi mang ra cho ông nội, lúc đi ra thấy ông nội đang ngồi xếp bằng trên giường.

"Ông nội, vết thương trên người ông như thế nào rồi?" Tôi bưng nước nóng đưa cho ông. Ông nội mở to mắt, nhận nước nóng của tôi: "Không có gì đáng ngại." Tôi nghe vậy vội hỏi: "Hay ngày mai ông đến bệnh viện khám một chút xem sao, dù sao như vậy cũng yên tâm hơn."

Uống xong một ngụm, ông nội mới nhìn tôi nói: "Không sao, ngày mai ông còn phải lên thị trấn một chuyến, trước khi đi bôi một ít thuốc là được, cháu ở lại nhà chăm sóc cha."

Nghe ông nội nói vậy, trong lòng tôi cũng đoán được chút ít, đột nhiên ông nội muốn đi lên thị trấn, nhất định là định đi tìm Linh tiên sinh kia, có điều bây giờ vết thương của ông còn chưa khỏi hẳn, điều này khiến tôi không yên lòng được.

"Ông nội, hay ông để vết thương đỡ hơn rồi lại đi? Hai ngày này cũng không gấp như vậy?" Tôi cố gắng khuyên nhủ ông, dù sao Linh tiên sinh kia là người như thế nào, chúng tôi hoàn toàn không biết gì cả.

Cứ tùy tiện đi như vậy, đặc biệt khi trên người ông có vết thương, tôi không thể nào mà yên tâm được.

"Không có chuyện gì, cơ thể ông, ông biết."

Nói xong, ông nội bảo tôi mau đi về phòng nghỉ ngơi sớm.

Thấy ông nội đã quyết định, tôi cũng không biết nên nói gì thêm, đành đi về phòng mình trước.

Rạng sáng ngày hôm sau, tôi làm bữa sáng xong mới gọi ông nội và cha dậy. Ăn xong, ông nội liền đi chuẩn bị đồ để lên thị trấn, tôi tiễn ông tới giao lộ làng, ông nói, sau khi đến thị trấn, ông sẽ đem toàn bộ hai mươi vạn chuyển vào thẻ của nhà mình, rồi bảo tôi chú ý tin tức một chút.

Dặn dò xong, ông nội quay người rời đi, rồi đột nhiên ông dừng lại, nhìn tôi định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ bảo với tôi: "Đi đi, mau trở về đi."

Tôi nhìn theo bóng lưng của ông nội đi ra khỏi làng, trong lòng không nói rõ được là cảm giác gì, bởi vì bình thường đều là tôi đi cùng với ông nội ra ngoài.

Lần này ông nội không mang tôi theo, tôi cũng đành lắc đầu: "Thôi vậy, ông nội sẽ không có chuyện gì đâu."

Tôi cảm thấy có lẽ là do tôi suy nghĩ lung tung mà thôi, sau đi trở về nhà, cha tôi vẫn như cũ đang ngồi ngay ngắn bên ngoài cửa, miệng ngậm điếu thuốc nhìn về phía mặt trời đằng xa.

Tôi liền nghĩ, nếu hai ngày tới ông nội chưa trở về, thì tôi sẽ mang cha đi lên thị trấn tìm ông, thuận tiện tôi cũng muốn đưa cha ra ngoài kiểm tra sức khỏe một chút, xem xem rốt cuộc là trên người cha chỗ nào có bệnh, bây giờ dù sao cũng có hai mươi vạn trong tay, hẳn là đủ để khám bệnh cho cha.

Có điều, tôi tuyệt đối không ngờ tới, chuyện này căn bản chưa kết thúc, chẳng qua chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Xế chiều ngày hôm đó, tôi nhận được tin nhắn từ ngân hàng, ông nội đã chuyển hai mươi vạn tiền mặt vào trong thẻ nhà chúng tôi, tôi kìm nén hưng phấn, nghĩ đến hai ngày nữa sẽ đưa cha lên thị trấn, cho ông một sự bất ngờ, cho nên tạm thời không nói cho ông biết chuyện này.

Thậm chí tôi còn một mình chạy lên thị trấn mua một nồi lẩu cả cân thịt dê về ăn.

Buổi tối, lúc tôi đang đun nước nóng cho cha rửa chân chuẩn bị đi ngủ, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập, còn có cả tiếng la khóc.

"Tam gia, cứu mạng với, Tam gia.."

Đây là giọng nói của phụ nữ, có điều giọng nói này rất lạ, khiến tôi hơi nhíu mày một cái, đêm hôm khuya khoắt như vậy, là ai đến gõ cửa?

Đi ra mở cửa, tôi liền nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, chính là vợ của Vương Viễn Thắng, Lưu Hiểu Thúy, có điều bây giờ Lưu Hiểu Thúy đầu tóc rối bời, đầu đầy mồ hôi, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Trong khoảnh khắc khi tôi mở cửa, do cả người Lưu Hiểu Thúy dựa vào cửa nên đã ngã nhào ra.

"Tam gia đâu? Nhanh, nhanh lên, mau bảo ông ấy tới cứu Viễn Thắng nhà tôi."

Dáng vẻ của Lưu Hiểu Thúy đã trở nên vô thần, trong hai hốc mắt tràn đầy tơ máu, bộ dáng sợ hãi, xoay đầu nhìn bốn phía trong phòng, giống như muốn tìm kiếm ông nội tôi, nhưng bây giờ ông nội không có ở trong làng.

"Thím bình tĩnh, có chuyện gì từ từ nói đã."

Tôi đỡ Lưu Hiểu Thúy dậy, cha tôi cũng đi theo ra hỏi Lưu Hiểu Thúy đã xảy ra chuyện gì?

"Viễn Thắng, Viễn Thắng không xong rồi, cầu xin các anh mau tới cứu anh ấy."

Trong lúc bối rối chỉ nghe thấy tiếng khóc của Lưu Hiểu Thúy, từ lúc cô ta vào tới cửa chỉ không ngừng lặp đi lặp lại câu này, nhưng tôi nhớ rằng Vương Viễn Thắng sau khi giải quyết xong chuyện đã rời khỏi lanmgf rồi sao?

"Vô Kị, mau đi xem một chút."

Cha tôi vội quát to, tôi mới kịp phản ứng, cũng không nghĩ nhiều, cầm lấy đèn pin xông ra ngoài, chạy về phía nhà Vương Viễn Thắng, mặc dù không biết giữa đường đã xảy ra tình huống gì nhưng nhìn dáng vẻ của Lưu Hiểu Thúy bây giờ, thì không phải là nói đùa. Tôi một hơi chạy tới nhà của Vương Viễn Thắng, chỉ thấy cả nhà anh ta đều bật đèn sáng rực, mà ở đại sảnh giống như có một bóng người lấp lóe, sau khi tôi vào đến nơi, mới nhìn rõ được một màn kinh hãi giữa nhà.

Cơ thể mập mạp của Vương Viễn Thắng đang không ngừng đung đưa, trên cổ của anh ta, có một mảnh vải ghìm chặt lại, đem cả người anh ta treo lên cái xà chính giữa nhà, miếng vải đó chính là thứ mà ông nội đã vẽ bùa lên.

Về phần Vương Viễn Thắng, đầu lưỡi dài của anh ta thè ra, con mắt trợn trừng lên, bên trong hiện lên tia máu, ngũ quan vặn vẹo, máu do không được lưu thông nên đọng lại một chỗ, cả khuôn mặt đều biến thành màu xanh xám.

Bây giờ nhìn Vương Viễn Thắng rất dữ tợn, mà từ góc độ của tôi nhìn sang, cặp mắt vằn tia máu kia giống như đang trừng lên nhìn tôi, khiến cho tôi cũng cảm thấy lạnh sống lưng theo.

Vương Viễn Thắng, vậy mà lại treo cổ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK