Huyền quan nhập thổ?
Cụm từ này hiện lên trong đầu tôi khiến tôi có cảm thấy không hiểu lắm. Huyền quan táng thì tôi biết, chính là treo quan tài trên vách núi.
Hoặc là sẽ đục một hang động ở trên vách núi có thể chứa vừa quan tài, rồi sau đó đặt quan tài vào trong hang động đó.
Phong tục tang lễ này chủ yếu xuất hiện ở một số dân tộc thiểu số ở miền nam Trung Quốc, nguồn gốc ban đầu được các nhà học thuật cho rằng hang động trên vách đã được gọi là "địa tiên chi trạch", nghĩa là nơi chôn cất của các vị tiên, vì thần tiên có bản lĩnh cưỡi mây đạp gió. Treo quan tài trên không và phía trên vách đá, chính là mộ táng của thần tiên.
Đây là chôn cất bằng hình thức treo quan tài, còn về chôn cất bằng hình thức chôn xuống đất thì dễ hiểu hơn, chính là hình thức chôn quan tài xuống đất mà chúng ta vẫn thường thấy, đa số mọi người đều cho rằng nhập thổ vi an (*), vì vậy sau khi chết đều sẽ chôn quan tài xuống đất, lập mộ phần để con cháu, họ hàng thờ cúng.
(*) vào đất là bình an.
Hai phương pháp chôn cất này thì tôi biết, nhưng lại chưa nghe thấy huyền quan nhập thổ bao giờ.
Điều này khiên tôi nhận ra rằng, hình như ông nội có rất nhiều điều chưa nói cho tôi biết.
Đợi sau khi chuyện này kết thúc, tôi nghĩ mình phải hỏi ông nội một chút, tại sao tôi chưa từng được nghe ông nhắc tới những bản lĩnh này của ông?
Vào lúc này, những người đang bận rộn ở bên kia chạy tới nói với ông nội rằng bọn họ đã bộc đòn gánh vào quan tài xong rồi.
Ông nội đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng cùng Yêu Công đi ra bên ngoài đại sảnh, hai đòn gánh được buộc vào hai đầu của chiếc quan tài, nhìn rất chắc chắn.
Kiểm tra lại một lượt, ông nội bảo tôi cầm lấy đèn Định Quan của nữ thi. Lần này mỗi gia đình trong làng đều cử một trai tráng đến, vì vậy đám người này nhìn có vẻ rất kiên định, không có chút sợ hãi nào. Vương Viễn Thắng đứng ở xa, nhìn anh ta trông có vẻ đứng ngồi không yên, chiếc chuông trong tay ông nội rung lên, phát ra những tiếng leng keng, tiền giấy trong tay ông nội cũng bay tản ra trong không trung.
"Âm quan mượn đường, người âm tránh đường, nâng quan tài lên.."
Giọng nói nhẹ nhàng của ông nội cất lên, người khiêng quan tài liền nhấc hai chiếc quan tài lên rồi bước nhanh lên núi, những tiếng bước chân nặng nhọc vang lên giữa đêm khuya.
Ông nội đi đầu, còn tôi thì cầm đèn Định Quan đi phía sau ông, lần này ông nội không bảo tôi ngồi lên trên quan tài nữa, mà đi thẳng đến mộ tổ của làng, tuy nhiên mảnh đất mà ông nội cho người vợ thứ hai của Vương Viễn Thắng lại không phải ở mộ tổ, mà là ở một nơi khác.
Ngược lại Vương Thủ Nghĩa cần phải chôn cất ở phần mộ tổ này, phần mộ đã được đào từ trước, sau khi thấy quan tài đã được đưa xuống hố, ông nội phân phó vài người lấp hố quan tài lại, còn những người còn lại thì tiếp tục khiêng quan tài màu đỏ đi lên núi ở phía sau làng.
Khi đến bãi đất bằng phẳng, tôi nhìn thấy bóng dáng ông nội dừng lại chỉ vào một vị trí ở phía trước, kêu người ở phía sau nhanh chóng đào hố, còn quan tài thì vẫn đang được khiêng lên, chỉ là nửa chừng mọi người sẽ thay nhau vào khiêng.
Vị trí của bãi đất bằng phẳng này nằm ở lưng chừng núi, nơi này khá rộng, hơn nữa lại hứng được nhiều ánh nắng, tôi nhớ nơi này là nơi người dân trong làng phơi lương thực.
Trên cơ bản là khi mặt trời vừa lên ánh nắng liền chiếu xuống vị trí này, cho đến khi mặt trời xuống núi, vị trí này vẫn được mặt trời chiếu sáng.
Ông nội chọn nơi này để chôn chiếc quan tài màu đỏ, chắc hẳn cũng yếu tố này nằm trong đó, tôi đã tìm thấy những điều này trong táng kinh (*).
(*) sách về phong thủy đất trong mai táng.
Thấy hố chôn quan tài đã được đào xong, ông nội liền bước tới chỉ vào hố chôn quan tài nói gì đó, tôi cầm lấy đèn Định Quan đi tới, liền thấy hố chôn quan tài đã đào xong lại tiếp tục phải đào lại, hai bên được đào ra một đường giống như cống thoát nước, điều này khiến tôi cảm thấy thực sự khó hiểu.
Sau khi đào xong cống thoát nước, ông nội phân phó cho những người khiêng quan tài ở phía sau đi tới, bỏ quan tài vào hố.
Nghe theo sự chỉ đạo của ông nội, cuối cùng tôi cũng hiểu được vị trí của hai cống thoát nước đó, ông nội lại bảo bọn họ trực tiếp đặt đòn gánh của quan tài xuống cống ở hai đầu hố chôn quan tài, như vậy toàn bộ quan tài sẽ được đỡ bởi đòn gánh.
Căn bản không hề đặt xuống đất của hố chôn quan tài, chính xác mà nói, quan tài không hề chạm xuống đất.
Lúc này tôi mới nhớ tới một chi tiết nhỏ trước đó, không hề chú ý tới ông nội đặc biệt bảo mọi người phải dùng dây thừng buộc thật chặt chiếc quan tài màu đỏ này lại, xem ra ông nội đã quyết định ngay từ đầu rằng đòn gánh trên chiếc quan tài màu đỏ này không được gỡ xuống.
Huyền quan nhập thổ?
Đây chính là cái mà ông nội gọi là huyền quan nhập thổ, mặc dù quan tài được chôn dưới đất, nhưng chính xác mà nói, quan tài không hề chạm xuống đất, đây quả thật đúng là huyền quan.
Nhưng nó có ý nghĩa sâu xa gì thì tôi cũng không biết.
Sau khi hoàn thành xong tất cả mọi việc, ông nội lấy ra một mảnh vải màu vàng, bên trên cũng được vẽ bùa chú, sau đó ông nội dải mảnh vài màu vàng có vẽ bùa chú đó lên trên quan tài, để những người bên cạnh lấp quan tài lại.
Trong khi mọi người đang không ngừng đắp đất lên quan tài, thì chiếc đèn Định Quan trong tay tôi cũng không hề xảy ra vấn đề gì.
Cả quá trình diễn ra đều tương đối thuận lợi.
Cho đến khi có một phần mộ nhỏ hiện ra trước mắt tôi, tôi mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Ông nội thường nói với tôi, khi mai táng phải chú ý đến yên tĩnh, nói cách khác chính là cho dù người này có chết không cam lòng đi chăng nữa, thì chỉ cần chôn cất thành công, như vậy sẽ không còn sống gió gì ập đến nữa.
Trong suốt quá trình, tôi nhìn thấy Vương Viễn Thắng luôn trốn ở phía xa, nhìn mặt anh ta tôi cũng không biết được trong lòng anh ta rốt cuộc có cảm xúc gì, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều là trong lòng anh ta không hề có một chút thương xót hay hối hận nào cả.
Loại người xấu xa này, tôi thật sự không biết tim anh ta có phải làm bằng sắt đá hay không nữa?
Người phụ nữ trong quan tài đó vì không sinh được con trai cho anh ta và do sự đàm tiếu của người ngoài, nên anh ta liền nhẫn tâm chôn sống cô ta, đều nói một ngày làm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, tôi nghĩ cả đời tên khốn Vương Viễn Thắng này sẽ không thể hiểu được ý nghĩa của câu nói này đâu.
Sau khi xong việc, chúng tôi quay trở về nhà Vương Viễn Thắng, anh ta vậy mà lại âm thầm gọi ông nội ra một bên rồi đưa thẻ ngân hàng cho ông nội, tôi còn nghe loáng thoáng được giọng của Vương Viễn Thắng.
Anh ta nói trong thẻ có 20 vạn, nhiều hơn 5 vạn so với giá đã thương lượng trước đó.
Ông nội không nói gì chỉ cầm lấy thẻ, sau đó nhìn Vương Viễn Thắng, đối diện với ánh mắt của ông nội, Vương Viễn Thắng có vẻ hơi tránh né, mở miệng nói: "Tam gia, nếu không còn chuyện gì nữa, thì tôi quay về nghỉ ngơi trước đây, ngày mai còn có chuyện làm ăn phải bàn."
Đây đều là lời nhảm nhí, tôi cảm giác được tên Vương Viễn Thắng này đang cố ý muốn trốn tránh ông nội.
"Đừng vội đi, còn có vài chuyện chưa làm xong, chuyện này ở chỗ cậu coi như là tạm thời qua rồi, nhưng còn những chỗ khác, vẫn chưa qua đâu."
Giọng nói trầm thấp của ông nội vang lên, tôi thấy ánh mắt của ông nội hung dữ nhìn chằm chằm Vương Viễn Thắng, lúc này vẻ mặt của Vương Viễn Thắng có chút luống cuống.
Rất rõ ràng, anh ta biết rõ ông nội đang muốn hỏi hắn chuyện gì.
"Nói đi, là ai bảo cậu làm như vậy?"
Sau khi cân nhắc một lúc, giọng nói âm trầm của ông nội vang lên, bây giờ chuyện này cũng coi như tạm thời ổn định, nhưng vẫn chưa tìm ra tên đầu xỏ chỉ thị Vương Viễn Thắng làm chuyện này.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK