• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc tôi thấy điện thoại của ông nội, trong lòng tôi thật sự phấn khích đến nỗi không thể diễn tả bằng lời được, tôi nhanh chóng trực tiếp ấn nút trả lời.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên khuôn mặt tôi dần biến mất.

"Alo, xin chào.."

Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, là giọng của một cô gái, lúc nghe thấy âm thanh này, tôi nhíu mày, sao điện thoại của ông nội lại ở trong tay người khác?

"Cô là ai?"

Tôi thở dài. Đầu dây bên kia ngừng lại một chút rồi nói: "Cái đó, điện thoại này là tôi nhặt được."

Lần này giọng nói có chút yếu ớt, không biết có phải do vừa nãy tôi thở dài làm người nhặt được điện thoại lo sợ hay không, nghe giọng cô ấy chắc tuổi cũng không lớn lắm.

"Thật ngại quá, đây là điện thoại của người thân tôi nên tôi có chút kích động."

Tôi vội vàng lên tiếng cho người đầu dây bên kia một lời giải thích.

Điều khiến tôi có chút không hiểu là sao điện thoại của ông nội lại rơi được? Lúc trước tôi luôn không gọi được cho ông, thì ra điện thoại của ông đã bị rơi.

"À, không sao, tôi thấy anh xuất hiện trong nhật ký cuộc gọi điện thoại này nhiều nhất nên tôi mới gọi cho anh, anh đang ở đâu? Để tôi đưa điện thoại cho anh nhé?" Giọng nói của người ở đầu dây bên kia vẫn nhẹ nhàng như vậy, khi nghe thấy giọng nói ấy trong lòng tôi cực kỳ thoải mái.

Còn về những câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi vừa rồi, tôi muốn tìm đáp án ở chỗ ông nội, nhưng giờ lại có người nhặt được điện thoại của ông nội nên đương nhiên những câu hỏi đó không còn tồn tại nữa.

"Thật ngại quá, tôi không ở trong thị trấn, tôi có thể hỏi cô một chút không? Cô đã nhặt được điện thoại ở đâu vậy? Xung quanh có phát hiện thêm gì không?"

Tôi vội vàng giải thích điện thoại của ông tôi rơi trong trị trấn, giờ tôi không có cách nào tìm người này để lấy lại điện thoại. Còn tại sao điện thoại của ông tôi lại rơi? Đây là vấn đề mà tôi muốn biết.

"Tôi nhặt được ở trong một con hẻm trên đường Ngũ Tinh, tín hiệu trong hẻm không tốt nên tôi ra ngoài gọi điện cho anh, tôi cũng không để ý lắm, chỉ nhìn thấy chiếc điện thoại kiểu cũ này."

Nghe xong những lời này trong lòng tôi có chút thất vọng, vốn dĩ tôi muốn tìm chút manh mối của ông nội, bây giờ xem ra chỉ còn cách tìm manh mối còn sót lại trên chiếc điện thoại này.

Cuối cùng, tôi nói với người ở đầu dây bên kia: "Được rồi, cảm ơn cô, cô có thể giữ chiếc điện thoại này trước không? Đợi tôi đến trị trấn tôi sẽ điện lại cô cho." Cũng chỉ có thể như vậy thôi, tạm thời tôi không thể đến trị trấn được, trong thôn vẫn còn chuyện chuyện bí ẩn chưa được giải đáp, tôi cũng chưa tìm thấy cha, nếu giờ một mình tôi đi trị trấn chẳng phải sẽ bỏ một mình cha tôi ở trong làng hay sao?

Vẫn là câu nói đó, muốn đi thì tôi cũng phải tìm thấy cha rồi cùng cha rời khỏi làng này mới được.

"Cũng được!"

Trước mặt tôi xuất hiện một bóng người, ngay khi tôi định cúp điện thoại thì người ở đầu dây bên kia lại lên tiếng.

"À, đúng rồi, hình như tôi thấy có một tin nhắn chưa gửi đi trong điện thoại này, tôi xem qua thì thấy tin nhắn này không được hoàn chỉnh, mà người nhận cũng chính là anh."

Nghe xong câu nói này tôi mở to mắt, lập tức có hứng thú, tôi vội vàng hỏi đối phương nội dung tin nhắn trên điện thoại là gì?

"Anh đợi một chút, để tôi xem!"

Bên kia truyền đến tiếng chuông, có lẽ là đang kiểm tra tin nhắn, sau đó thì truyền đến tiếng thông báo giữ máy.

Điện thoại kiểu cũ không giống như điện thoại thông minh có thể trực tiếp thoát ra xem tin nhắn, cần phải giữ máy trước rồi mới thoát ra xem, nếu không sẽ trực tiếp gác máy, một lúc sau có tiếng thông báo cuộc gọi được tiếp tục truyền đến.

"Tôi xem rồi, nội dung của tin nhắn đó là, Vô Kị, cháu cẩn thận Yêu.. đằng sau thì hết rồi."

Khi tôi nghe thấy giọng nói người bên kia truyền đến, trái tim tôi chùng xuống rồi rơi vào trầm mặc, cẩn thận Yêu.. sau đó hết rồi? Sau khi liên kết toàn bộ sự việc thành chuỗi, tôi thấy chỉ còn một khả năng, ông nội tôi muốn tôi cẩn thận Yêu Công.

Lẽ nào Yêu Công thật sự có vấn đề sao? Còn người kia cũng nhắn tin cho tôi bảo tôi phải cẩn thận Yêu Công.

Nhưng người nhắn tin bảo người đó là người cứu tôi đêm kia, nhưng hơn nửa tiếng trước tôi mới gặp người áo choàng đen đã cứu tôi, người này nói người này không hề nhắn tin cho tôi. Chuyện này sẽ không bại lộ thân phận của người này, cho nên người này không cần thiết phải giấu tôi, cũng tức là người này thật sự không nhắn tin cho tôi, người nhắn tin cho tôi là một người khác.

Loạn, càng nghĩ càng loạn.

"Alo, anh còn ở đó không?"

Đúng lúc này giọng cô gái bên kia điện thoại lại truyền đến, tôi vội vàng trả lời: "Còn!"

Lúc này đột nhiên tôi nhớ tới lúc trước người kia đã gửi tin nhắn cho tôi có gửi cho tôi một ảnh chụp màn hình, nói là trước lúc Vương Viễn Thắng chết có một cuộc gọi cuối cùng, là cuộc gọi với ông nội tôi. Thế là tôi lại nhờ cô gái đó giúp tôi kiểm tra nhật ký cuộc gọi của ông tôi vào ngày mà Vương Viễn Thắng chết, vào lúc khoảng sáu giờ chiều.

Câu trả lời của cô ấy trùng khớp với tin nhắn của người gửi tin nhắn kia, lúc đó ông nội tôi đã gọi điện cho Vương Viễn Thắng, mặc dù cuộc gọi có 3 4 phút, nhưng thời gian đó đủ để nói rất nhiều rồi.

Cái chết của Vương Viễn Thắng nhất định có liên quan đến ông nội.

Sau khi cúp điện thoại, tôi có chút chán nản bước vào phòng, điện thoại ông nội mất làm tôi lo lắng cho sự an nguy của ông nội, ông nội đang ở đâu chứ?

Lúc này tôi ngồi trên ghế thở dài một tiếng.

"Thằng nhóc này, vừa nãy vẫn còn tốt mà, sao giờ lại uể oải thế? Có phải đàn ông không đấy?"

Lúc này bà lão ngồi đối diện tôi lên tiếng, giọng điệu còn có chút mỉa mai, nếu là lúc trước tôi nghe xong lời bà lão nói nhất định sẽ cãi lại vài câu, nhưng lúc này tôi thật sự không có hứng thú.

"Bà à, cháu thật sự không biết bà tới đây để làm gì, nhưng hiện giờ nhà cháu đang xảy ra chuyện lớn, thật sự cháu không có thời gian để tiếp đãi bà."

Tôi ngẩng đầu nhìn bà lão, lúc nghe thấy những gì tôi nói, bà lão liền khịt mũi tỏ vẻ khinh thường.

"Xảy ra chuyện gì? Nói bà nghe xem."

Nghe xong tôi nhìn bà lão trước mặt: "Thôi bà, chuyện này rất phức tạp!"

"Bảo cháu nói thì cháu nói đi, sao lại nói nhảm nhiều vậy? Một chút bản lĩnh cũng không có, dương khí của bản thân thì để vật bẩn hút mất, cháu chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"

Lúc nói những lời đó, tôi thấy trên mặt bà lão có chút tức giận, tôi cũng không biết rốt cuộc bà lão tức giận vì điều gì?

Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên hơn là bà chỉ nhìn thoáng qua liền biết dương khí của tôi bị ma nữ hút đi rồi?

Rốt cuộc bà lão này là ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK