Tôi không biết tại sao khi tôi đến gần ngôi nhà, thì tim của tôi đập càng lúc càng nhanh, cả người đều trở nên căng thẳng, trong trường hợp này tôi đương nhiên là không thể đi vào bằng cửa chính được.
Tôi đi vòng qua sau nhà liền phát hiện ra cửa sổ phía sau đang mở, hiển nhiên là vừa nãy Yêu Công đã đi bằng cửa này ra ngoài.
Tôi nhìn xung quanh và cẩn thận lắng nghe, xác định rằng trong nhà không có người, tôi liền trèo qua cửa sổ đi vào trong nhà. Tôi lại nhìn thời gian một chút, 00: 05 phút, tên đó nói với tôi trong tin nhắn là tôi chỉ có nửa tiếng, tuy nhiên vì an toàn, tôi đã rút ngắn thời gian xuống còn 20 phút, cũng có nghĩa là, đến 00: 20 phút là tôi phải nhanh chóng rời khỏi đây. Vì vậy hiện tại tôi chỉ còn thời gian 15 phút, đèn trong nhà vẫn bật, tôi trèo vào từ cửa sổ cạnh gian nhà chính, tôi nhìn xung quanh nhà chính một chút, nhưng không thấy có gì đặc biệt cả.
Chỉ có một gian thờ bình thường, bên trong còn có một chiếc quan tài được phủ bằng vải.
Không có gì kỳ lạ cả, bình thường ở trong làng chúng tôi, chỉ cần đến 50 tuổi, thì cơ bản là nhà nào cũng sẽ chuẩn bị sẵn một chiếc quan tài, chuyện này không có gì kỳ lạ cả, hiển nhiên chiếc quan tài này là Yêu Công tự chuẩn bị cho mình.
Quan sát trong gian nhà chính 2 phút cũng không thấy điều gì bất thường cả, cuối cùng tôi bước vào phòng bên, đơn giản mà nói thì phòng bên chính là phòng khách, mà phòng ngủ cũng ở vị trí ngay sát phòng bên.
Khi bước vào phòng bên tôi nhìn thấy cửa của một phòng ngủ đang mở, nhưng không bật đèn.
Chắc đây là phòng riêng của Yêu Công, tôi nhanh chóng đi về phía căn phòng này, đồng tôi cũng bật chiếc đèn pin trong tay lên, nắm chặt thanh kiếm gỗ đào trong tay, rồi bước vào căn phòng, một cảm giác lạnh lẽo bao phủ toàn thân tôi.
Ở nông thôn rất nhiều nhà được làm bằng gỗ, không giống như Vương Viễn Thắng có tiền xây nhà mới, hiện tại trong làng tôi không có quá 5 nhà có thể xây nhà mới.
Nhà gỗ sẽ mát hơn một chút, đặc biệt là vào ban đêm.
Tôi lướt đèn pin xung quanh gian phòng một lượt, tôi phát hiện ra phòng này rất rộng, bình thường thì phòng ngủ sẽ không lớn như vậy.
Tôi để ý thấy một chiếc bàn đối diện với giường ngủ của Yêu Công, bên trên để rất nhiều đồ.
Tôi còn ngửi thấy có một mùi đốt nhang thoang thoảng, chiếu đèn pin về nơi đó, tôi nhìn thấy trên chiếc bàn có một cái điện thờ.
Khoảnh khắc nhìn thấy cái điện thờ ấy, người tôi sững sờ, tôi biết điện thờ dùng để làm gì, thật ra trong miếu có rất nhiều, thậm chí có một số người hơi mê tín cũng sẽ thờ cúng nó, nhưng nếu muốn thờ cúng cái thứ này, không phải là nên đặt ở đại sảnh thờ hương khói sao?
Sao Yêu Công lại đặt ở trong phòng ngủ của mình?
Phía trước điện thờ còn có nhang và tiền vàng, bây giờ vẫn có ba nén nhang mới đang cháy được một nửa.
Xem ra là mới được thắp vào ít phút trước, rất có khả năng là vào lúc 0 giờ, bởi vì bình thường, giờ này được gọi là giờ tý, là thời gian luân chuyển ngày.
Thờ cúng những thứ này đều sẽ thắp hương vào giờ tý.
Khi tôi từ từ đến gần điện thờ này, tôi đang định nhìn kỹ xem rốt cuộc bên trong điện thờ này có cái gì thì ngay khi ánh đèn pin chiếu qua, tôi nhìn thấy một khuôn hơi méo mó của một đứa bé khiến tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Tôi bị dọa sợ đến mức lùi về phía sau hai bước, tuy rằng chỉ nhìn lướt qua, nhưng thứ đó cho tôi cảm giác rất kỳ quái, ngay lập tức tôi di chuyển ánh của đèn pin ra chỗ khác.
Bên trong điện thờ, vậy mà lại thờ cúng một đứa bé đã chết?
Tôi không dám chắc đó có phải là một đứa bé đã chết không, vì tôi chỉ nhìn thấy một khuôn mặt méo mó kỳ lạ, khiến tôi sợ hãi không dám nhìn nó nữa. Bây giờ tim tôi vẫn chưa thể đập lại bình thường, tôi có thể nghe rõ được tiếng tim vẫn đang đập thình thịch.
Tôi từ từ ổn định lại cảm xúc của mình, đến thì cũng đến rồi, đương nhiên là tôi phải xem cho rõ.
Nhìn qua thời gian một chút, tôi còn khoảng 10 phút nữa, tôi nhất định phải cẩn thận, chú ý đến thời gian để về trước, người đó đã gửi tin nhắn cho tôi có đáng tin hay không tôi cũng không dám đảm bảo, nên không thể cái gì cũng làm theo lời người đó nói được.
Sau hai phút ổn định lại cảm xúc, tôi lại từ từ chiếu đèn pin về phía điện thờ trên bàn.
Ngay khi tôi chiếu đèn pin vào điện thờ thì có đột nhiên một khuôn mặt tái nhợt xuất hiện, chắn trước điện thờ.
Ngay lúc đó, tôi dường như cảm thấy tim mình ngừng đập, khiên tôi không thể thở nổi.
"Mẹ nó.."
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi sợ đến mức đèn pin suýt nữa rơi xuống đất, tôi chửi thề một câu, rồi lập tức xoay người chạy ra ngoài, làm gì còn tâm ý gì để ý đến điện thờ đó nữa chứ.
Ha ha ha..
Tiếng cười lạnh lẽo phát ra từ phía sau khiến ra đầu tôi tê dại, cảnh tượng vừa rồi khiến tôi sợ hết hồn. Ông nội anh! Trong lòng tôi bắt đầu chửi tên đã gửi tin nhắn cho tôi.
"Tôi.. lạnh.. quá.."
Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng, tôi quay đầu lại nhìn, khuôn mặt tái nhợt đó sưng vù, toàn thân ướt sũng, nước từ trên người cô ta không ngừng chảy xuống đất, không phải ai khác mà chính là ma nữ đó, chính là cô gái tự sát tôi đã gặp ở trên đường nhỏ vào đêm hôm trước, khi mà tôi đang trên đường đi tìm Yêu Công?
Nhưng tại sao ma nữ này lại ở trong nhà của Yêu Công?
Hơn nữa cái điện thờ đó rốt cuộc là cái quái gì vậy?
Tôi thật sự không thể hiểu nổi những chuyện này, nhưng bây giờ tôi có thể khẳng định một chuyện, đó là Yêu Công thật sự có mờ ám, người này không hề lừa tôi, một Yêu Công bình thường nhìn có vẻ không sống được bao năm nữa, vậy mà lại có bí mật đáng sợ không thể để người khác biết. Giờ phút này tôi phải tạm thời gác lại những chuyện này, bây giờ quan trọng nhất là thoát thân. Tôi lao ra khỏi nhà Yêu Công, nhưng cái thứ đằng sau vẫn bám theo không tha, hơn nữa tốc độ lại rất nhanh, tôi căn bản không thể chạy thoát khỏi cô ta.
Nhưng trong tình huống này, không chạy thoát được cũng phải chạy.
Thở dốc chạy một mạch xuống núi, tôi đang định quay lại xem cái thứ đó có đuổi kịp tôi không thì có hai bàn tay xưng vù đột nhiên đặt lên vai tôi.
Cả người tôi cảm thấy ớn lạnh, tiêu rồi, cô ta đuổi kịp rồi.
Ý nghĩ đó vừa léo lên trong đầu tôi thì có một lực rất lớn tác động vào vai tôi khiến cả người tôi ngã xuống đất, đồng thời chiếc đèn pin trong tay tôi cũng rơi vào bên trong bụi cỏ.
Ha ha ha..
Tiếng cười lạnh lẽo khiến da đầu tôi tê dại dường như lại càng phấn khích hơn, ngay sau đó, có một cái bóng trắng từ trên không trung sà xuống, cả người của cái bóng đó chỉ còn cách tôi khoảng hai nắm tay.
Tôi thấy rõ trên khuôn mặt sưng vù đó, hốc mắt đã thối rữa, tròng mắt thì như thể bất cứ khi nào cũng có thế rớt ra ngoài, khóe miệng cô ta nhếch lên một nụ cười lạnh khiến tôi lạnh sống lưng.
"Tôi.. lạnh.. quá.."
Giọng nói u ám phát ra từ miệng cô ta, rồi đột nhiên tôi cảm giác đầu có chút choáng váng, mắt nhìn chằm chằm miệng của cô ta đang tiến lại gần tôi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK