Chương 1: Cải táng lần hai
Trong ký ức của tôi, khi tôi còn rất nhỏ, thân thể của cha tôi đã rất xấu, khuôn mặt luôn vô cùng nhợt nhạt.
Đôi khi đi thêm vài bước, cha sẽ thở hổn hển.
Ngày thường, cha tôi ngồi trên chiếc ghế đẩu, trên tay cầm một bao thuốc lá khô, ngồi ở trước cửa nhà chúng tôi, nhìn bầu trời đằng xa và rít hút từng điếu thuốc khô.
Đã ngồi là ngồi nửa ngày, không gọi cha đi ăn cơm, thì cha sẽ không đứng lên, cũng không biết cha đang nghĩ cái gì.
Tôi biết, cha tôi chắc chắn là có bệnh gì đó nên mới như vậy.
Từ nhỏ, tôi không ít lần đánh nhau với những đứa trẻ trong làng, bởi vì chúng nói cha tôi là một người đàn ông vô dụng.
Không có sức lao động của cha, nguồn thu nhập chính của gia đình tôi chỉ trông chờ vào ông nội.
Nhắc đến gia đình chúng tôi, chỉ có ba người đàn ông là ông tôi, cha tôi và tôi, trong tâm trí tôi không có ký ức về bà và mẹ.
Ông nội có thể coi là một Âm Dương tiên sinh ở làng chúng tôi, nhưng ông nội vị Âm Dương tiên sinh này hơi đặc biệt, ông không tổ chức tang lễ cho mọi người mà chỉ nhận di dời mộ.
Theo kinh sách tang ma, phong thủy luân chuyển, nhỏ thì nửa giáp luân chuyển, lớn thì môt giáp (*), nên mộ phong thủy dù tốt đến đâu cũng sẽ bị hư sau một thời gian nhất định.
(*) 1 Giáp = 60 năm
Di dời mộ đã trở thành một cách để nhiều người duy trì phong thủy của phần mộ tổ tiên họ, cái gọi là di dời mộ là đào quan tài ra và tìm một chỗ phong thủy tốt khác hạ táng.
Ngôi làng của chúng tôi nằm ở một vùng núi hẻo lánh ở tỉnh Kiềm, có thể hình dung nó như là vùng đất chim không thèm ỉa, phải mất hai giờ để đi bộ từ làng của chúng tôi đến đường chính.
(*) Kiềm là tên gọi khác của tỉnh Quý Châu -Trung Quốc
Bởi vì xa xôi, nên đối với những thứ này, người trong làng đều tin tưởng mà không có chút nghi ngờ.
Điều này khiến công việc làm ăn, thu nhập của ông nội tôi cũng coi là ổn định.
Tôi còn nhớ, lúc tôi 6 tuổi, lúc ông tôi di dời mộ, tôi đều đi theo sau lưng để giúp.
Trong tay tôi có một cây đèn dầu, gọi là đèn Định Quan, sau khi đào mộ xong, tôi phải cầm đèn soi xuống dưới mộ, và buộc dây vào quan tài, ông nội bảo đây là chưởng quan(*).
(*) Ôm đưa quan tài lên.
Người chưởng quan, đối mặt với quan tài cần lấy hơi, không nhịn được nữa, thì phải quay đầu lên, tiếp tục lấy hơi để chưởng quan tiếp! Nói trắng ra là không được hít thở trực tiếp vào quan tài.
Nếu đèn Định Quan tắt giữa chừng thì phải dừng ngay mọi việc lại và lấp quan tài, điều này chứng tỏ chủ nhân của ngôi mộ không đồng ý di dời quan tài, đương nhiên bao năm nay tôi chưa bao giờ gặp phải trường hợp này.
Mỗi lần dời mộ về, ông tôi lại mang về một con gà trống, lúc đầu tôi chỉ nghĩ đó là một cách kiếm lời, sau này được ông chỉ dạy cho, tôi không dám nói như vậy nữa.
Sau khi về, ông tôi sẽ giết con gà trống để làm thức ăn, mỗi lần tôi đều phải uống một bát tiết gà sống, ban đầu là tôi bị ông nội ép uống, lâu dần cũng thành quen.
Tôi không phải là người có năng khiếu học hành, sau cấp ba tôi không đỗ đại học, nên tôi chỉ ở nhà làm việc với ông nội, nhưng ông tôi chỉ dạy tôi hai chuyện đó là chưởng quan và đốt đèn Định Quan.
Tôi đã mấy lần kêu ông nội dạy tôi bản lĩnh di dời mộ, bởi vì tôi thấy học xong sau này có thể tự lo được công việc, đỡ đần phần nào cho gia đình.
Nhưng ông tôi không chịu, ông nói tôi hiểu rõ chưởng quan đi rồi hẳn nói, điều này khiến tôi rất phiền não.
Vốn cho rằng cuộc đời tôi cứ trôi qua bình thản như thế này, đến tuổi thì lấy vợ sinh con, sống ở ngôi làng này cả đời.
Cho đến năm tôi 20 tuổi...
Lúc đó trời mới bắt đầu vào thu, địa chủ ở làng đến tìm ông nội tôi, người này tên là Vương Viễn Thắng, nổi tiếng ở trong làng, nghe nói tổ tiên của ông ta là người giàu có, mặc dù từng bị chỉ trích, nhưng cũng may là giấu đi tất cả tài sản, để lại cho con cháu đời sau.
Vương Viễn Thắng tuổi tầm trung niên, bụng phệ, vừa vào cửa, vẻ kiêu ngạo trên khuôn mặt thường ngày cũng bớt đi đôi chút, lộ ra ý cười.
"Tam gia, có chuyện làm ăn e rằng phải làm phiền ông rồi!"
Ông nội tôi tên là Trần Tam Cố, người quen sẽ gọi ông nội một tiếng Tam gia, nhưng tên Vương Viễn Thắng này ở làng chúng tôi nổi tiếng xấu, làm rất nhiều chuyện gian ác, thay ba đời vợ, chỉ đẻ được ba đứa con gái. Mọi người nói tên này khi còn trẻ quá độc ác, nên giờ nhận quả báo.
Ông nội hút điếu thuốc lá khô, cũng không đáp lời, Vương Viễn Thắng dường như có chút sốt sắng, trực tiếp giơ năm ngón tay ra: "Năm vạn, Tam gia, giúp tôi một chuyện!"
Nghe thấy lời này của Vương Viễn Thắng, tim tôi nhảy dựng lên, năm vạn, thường ngày một đơn cũng chỉ nhận được vài trăm hoặc vài nghìn nhân dân tệ, tôi thực sự muốn thay ông nội đồng ý.
Đồng thời, tôi cũng đang tự hỏi, tên Vương Viễn Thắng này yêu cầu ông tôi làm chuyện gì? Di dời mộ không thể được giá cao như vậy.
Đúng lúc này, giọng nói nhàn nhạt của ông nội truyền đến: "Nói xem là việc gì?"
Ánh mắt Vương Viễn Thắng hơi né tránh, sau đó đến gần ông nội nói nhỏ: "Cải táng lần hai!"
Khi giọng nói của Vương Viễn Thắng phát ra, tôi thấy rõ động tác hút thuốc của ông nội hơi dừng một chút, và đôi mắt đục ngầu của ông hơi mở ra.
"Cậu còn biết cái này?" Chỉ sau một khắc, ông nội khôi phục sự bình tĩnh, nhìn Vương Viễn Thắng hỏi.
Vương Viễn Thắng chỉ cười, không nói chuyện.
Giờ phút này, tôi chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, cải táng lần hai? Cụm từ này có chút quen thuộc, hồi nhỏ có một lần tôi xem trộm cuốn sách cổ của ông nội, trên đó hình như có ghi chép, ấn tượng của tôi rất sâu sắc, bởi vì lần đó cái mông nhỏ của tôi bị đánh đến nở hoa.
Trong cuốn sách ghi chép lại, việc cải táng lần hai là điều cấm kỵ trong việc di dời mộ, hầu hết mọi người không dám sử dụng cách cải táng lần hai một cách bừa bãi.
Bởi vì kiểu di dời mộ này không chỉ bao gồm việc di dời quan tài mà còn phải mở quan tài, thu dọn di hài trong quan tài, mặc lại trang phục quần áo lần nữa, sau đó nhập quan hạ táng lần nữa, mà trong đó liên quan đến cấm kỵ, chính là tổn hại âm đức(*).
(*) Âm đức: âm thầm làm việc tốt, người mê tín cho rằng việc làm nhân đức trên dương gian đều được ghi công ở âm phủ
Cụ thể thì tôi không biết nhiều về nó, lúc đó tôi bị ông nội bắt được, chỉ ghi nhớ được đến đây.
"15 vạn, Vô Kị cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc xây nhà lấy vợ rồi, nếu cậu đồng ý con số này, tôi sẽ đi một chuyến!"
Tôi chợt nghe thấy giọng nói hờ hững của ông nội truyền đến, 15 vạn đấy! Trước đó tôi còn sợ ông nội không đồng ý, xem ra dạ dày của ông nội lớn hơn tôi nghĩ.
Hiện tại xây một căn nhà hai tầng ở nông thôn chưa đến 10 vạn, còn thừa lại 5 vạn, trong lòng tôi kích động, ông nội cũng tính đến chuyện hỏi vợ cho tôi rồi.
Nhưng trong lòng tôi còn nghĩ đến một chuyện khác, đó là đợi cầm được tiền, tôi muốn đưa cha tôi đến bệnh viện thành phố kiểm tra một chút.
Vương Viễn Thắng đau đớn một hồi, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, ông nội hẹn ngày rồi nói đêm nay có thể bắt đầu hành động.
Sau khi Vương Viễn Thắng rời đi, ông nội dập tắt điếu thuốc, đứng dậy khỏi ghế đẩu nói với tôi: "Đi chuẩn bị đồ đạc đi."
Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc thường ngày, vừa ra khỏi cửa, tôi thấy cha tôi bước ra từ phòng nghỉ, khuôn mặt vẫn xanh xao như thường ngày.
"Cẩn thận chút."
Không hiểu sao cha tôi lại dặn dò tôi câu đó, tôi gật đầu bảo cha tôi đi nghỉ ngơi đi, còn chuyện đưa cha đến bệnh viện lớn để khám, tôi nghĩ sau khi có tiền thì đi cũng chưa muộn.
Bước ra khỏi nhà, thời khắc này tôi lại hồn nhiên không biết, việc này đã đẩy một nhà gia đình tôi xuống vực thẳm…