Ông nội ở một bên nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài với vẻ mặt như ao tù nước đọng, ngay đến cả Vương Viễn Thắng lúc này cũng đang run lên vì sợ hãi.
Chỉ sau khi thấy không có động tĩnh gì trong quan tài, mới từ từ bước tới.
"Tam… Tam gia, hay là… chúng ta đặt quan tài về chỗ cũ, không di dời nữa!"
Giọng nói đứt quãng của Vương Viễn Thắng vang lên, có thể thấy trên trán ông ta đã lấm thấm mồ hôi, đêm thu này không lạnh chút nào, rất dễ nhận ra là người này đang sợ hãi.
Ngay khi âm thanh của Vương Viễn Thắng phát ra, tất cả mọi người bao gồm cả tôi đều nhìn ông nội, những gì Vương Viễn Thắng nói là suy nghĩ của tất cả chúng tôi. Bây giờ tôi đã không còn thiết tha 15 vạn kia nữa, nó không quan trọng, tính mạng con người vẫn là quan trọng nhất, đúng không?
Nếu còn dây dưa ở đây, đừng nói đến là vợ, mà ngay cả sợi lông tôi cũng không thể nhìn thấy nữa.
Nhưng ông nội lại không nói một lời, ông trầm ngâm một hồi lâu rồi nghe thấy tiếng thở dài của ông nội truyền đến, trên gương mặt già nua nở một nụ cười khổ, ông nội khàn giọng nói: "Tất cả đều muộn rồi, quan đã mở nắp rồi, người âm không đi!"
Nghe được lời này, lòng tôi kêu lên một tiếng, lời nói của ông nội cũng không khó hiểu, nói cách khác, quan tài đã mở ra rồi, chứng minh thứ bên trong, không muốn rời đi?
Sắc mặt Vương Viễn Thắng như biến thành một miếng gan lợn, khó coi chết đi được, người này đương nhiên hiểu được ý trong lời của ông nội.
"Tam gia, vậy… vậy ông nói xem phải làm như thế nào? Chỉ cần có thể giải quyết chuyện này, thì tiền không thành vấn đề."
Vương Viễn Thắng lắp bắp nhìn ông nội lên tiếng, từ trong ánh mắt của người này, tôi thấy rõ một tia hoảng sợ, có lẽ vì tên này đã làm quá nhiều việc xấu.
Có câu tục ngữ nói, không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, nhưng làm quá nhiều điều xấu, cho dù là không có quỷ, thì trong lòng cũng sẽ hoảng sợ.
Ông nội hút một điếu thuốc, một đôi mắt đầy nếp nhăn hơi hơi nheo lại, nhìn chiếc quan tài đỏ trước mặt, thở dài một hơi.
"Aizz, còn có thể làm gì nữa, đã đào hết lên rồi, phải hoàn tất quá trình cải táng lần hai này."
"Nhưng thứ bên trong quan tài có oán khí, cho nên bất chấp nhiều như vậy."
Ông nội nặng nề nói, tôi vội hỏi ông bây giờ phải làm sao?
Gạt tàn thuốc trên tay, ông nội nói thẳng, bây giờ đồ vậy bên trong quan tài sinh oán khí, nhưng không phải vật phàm, cho nên có một số điều không nên kiêng kị, trưa mai sẽ mở quan tài, bốc hài cốt, thay đồ mới.
Vào buổi trưa, là thời điểm dương khí mạnh nhất, khi đó mở quan tài, thì dương khí nhất định có thể trấn áp được oán khí của vật trong quan tài kia.
Thậm chí còn có thể làm tan đi oán khí của vật bên trong kia, đến lúc đó lại chôn vào, vậy là không có chuyện gì nữa
Sau đó, ông nội nhờ những người đi theo giúp khiêng quan tài trở về nhà Vương Viễn Thắng, sau đó đợi đến trưa mai rồi nói tiếp.
"A, Tam gia! Ông nói muốn đưa về nhà chúng tôi?"
Vương Viễn Thắng có chút khó tin nhìn ông nội, hiển nhiên ông ta không ngờ rằng, quan tài phải đưa về nhà mình.
"Nếu không thì thế nào, vật trong này âm khí quá nặng, còn có thể đợi đến khi xảy ra chuyện sao? Hơn nữa, đây là trưởng bối của cậu, để ở nhà cậu một buổi tối thì có làm sao?"
Nhìn thấy bộ dạng của Vương Viễn Thắng, ông nội cáu kỉnh trừng mắt nhìn hắn ta.
Vốn dĩ đây là việc của nhà ông ta, đây vẫn là vợ bé của tổ tiên Vương gia ông ta, cái người này có nhất thiết phải sợ đến mức như vậy không.
"Không phải, tôi… tôi không nói là không đồng ý, tôi đây là… có một chút sợ hãi."
Ông nội tức giận, Vương Viễn Thắng lập tức ngoan ngoãn, nở một nụ cười ngốc nghếch, nhanh chóng giải thích, nhưng lần này ông nội phớt lờ, tôi trừng mắt nhìn người này, không thèm nói chuyện với ông ta.
Lúc này, ông nội nhìn thấy mấy người đó vẫn không nhúc nhích, liền nhìn về hướng Vương Viễn Thắng.
Hiển nhiên, sau chuyện vừa rồi, trong lòng của những người này có chút sợ sệt.
"Đều đứng nhìn cái gì? Mau chóng làm việc đi, lát nữa mỗi người được thêm một ngàn, nhưng việc tối nay nếu ai dám nói ra ngoài, thì người đó không xong với tôi đâu."
Đứng trước mặt ông nội Vương Viễn Thắng không dám phát cáu, nhưng thời điểm đứng trước mặt những người giúp khiêng quan tài này lại tràn đầy khí thế oai phong, quát tới.
Nghe nói được thêm 1 ngàn, những người này này cắn răng ra tay làm, dù sao tới làm những chuyện này, chắc chắn cũng là vì tiền, vì tiền có thể làm được tất cả.
"Vô Kị, ngồi lên trên quan tài."
Thấy những người đó bắt đầu động tác, ông nội nói với tôi, cất cái tẩu thuốc trên tay đi, tôi thấy ông nội quấn một góc chiếc áo dài cũ quanh eo, nó gần giống với dáng vẻ của chú Chín mà tôi đã thấy trên TV trước đây.
Bởi vì phong cách ông nội mặc quần áo từ trước đến này đều là loại áo dài này, nên lộ ra một cổ cổ vận bên trong
Ông nội cầm lấy một xấp tiền giấy ở trên bàn, lại nhìn tôi, ra hiệu cho tôi nắm chặt.
Tuy là nhớ lại một màn lúc nãy, nhưng nhìn thấy ông nội ở ngay trước mặt tôi, tôi tin ông nội sẽ không hại tôi, tôi liền hạ quyết tâm, trèo lên nắp quan tài ngồi lên đó.
Một cảm giác lạnh buốt xộc thẳng từ mông lên, cơ thể tôi trở nên căng cứng, nhưng tôi nín thở, cảm thấy thân thể dịu xuống, tôi mới thở ra một hơi.
Ông nội nói với tôi, đây là một cách để ngăn chặn những thứ không sạch sẽ, khí vừa rồi là âm khí, nếu tôi không nín lại, vậy âm khí sẽ vào cơ thể, nhẹ thì đổ bệnh, nặng thì rất khó nói.
Cho nên có lúc, gặp phải điều bất thường thì cũng đừng lo lắng, nếu hoảng sợ, có thể bạn sẽ nhụt chí, vậy mới dễ xảy ra chuyện.
Thông thường những thứ không sạch sẽ không có cách nào trực tiếp hại người, bởi vì trên cơ thể người bình thường khỏe mạnh, có 3 đốm lửa, ở hai vai và đỉnh đầu, đây là 3 đốm dương hỏa mà con người ai cũng có.
Chỉ khi nào dập tắt được một trong ba ngọn lửa này, thì những thứ đó mới có thể xâm nhập, làm hại người.
Đây là lí do người xưa thường nói khi đi đường một mình vào buổi đêm, có người ở phía sau gọi thì cũng đừng ngoảnh lại.
Bởi khi đó chính chúng ta sẽ dập tắt dương hỏa của chính mình.
Lúc này, ông nội cầm trên tay ba nén hương, tung một nắm tiền giấy lên trời.
"Âm quan mượn đường, người âm rút lui, khởi quan..."
Trong miệng ông nội giống như đang hát lên một khúc ca du dương, chữ “quan” sau cùng được kéo dài, âm thanh sâu thẩm vang lên trong đêm khuya ở đây, lộ ra cảm giác lạnh lẽo.
Quan tài ở dưới thân tôi dần dần chuyển động, bắt đầu loạng choạng đi về phía trước.
Lúc trước, nếu tôi ngồi ở vị trí này thì sẽ gọi là "tọa quan đồng(*)", nhưng "tọa quan đồng" này chẳng có gì thú vị cả.
(*) Cậu bé ngồi trên quan tài.
Trái lại, nó rất đáng sợ.
Nghe nói, ngày trước những đứa trẻ ngồi quan tài không có ai sống được đến 20 tuổi cả, cho nên ông nội chỉ cho tôi chưởng quan chứ không cho tôi tọa quan.
Nhưng mà lần này, việc không giống như trước nữa.